Friday, May 22, 2009

Đi xem phim phòng số 2 & Trai nhảy

1. Phòng s 2

My hôm nay hay ra rp. Xem phim chùa và xem phim không chùa đu có cái hay ho ca nó c.

Cái Trung tâm chiếu phim quc gia mi sa li tưng bng shopping mall và trò chơi đin t. Có tn 2 cái máy bn chíu chíu đùng đùng đt ngay snh (hình như) phc ph các anh mc đng phc hn hoi. Đãi ng nhân viên phi thế ch l, thm chí trong gi làm vic vn thy 2 anh đ súng m m.

Cái phòng chiếu s 2 y đến là khó hiu. Không đ ý thy có ca cách âm đâu, nhưng mà trùng đip toàn rèm bơi mãi mi vào được đến phòng. Vn nh là đang xem phim lâu lâu li nghe tiếng b đàm rè rè thoang thong vang vng đâu đây. Cái màn hình phòng s 2 làm tăng hiu ng phim lên bao nhiêu. Những đoạn xuống đen là nó không có xuống đen, mà xuống luôn một trời lốm đốm sao, làm mình tưởng bác gái đạo diễn Tây Ban Nha nọ (Isabel Coixet) có ẩn ý nghệ thuật gì đây. Hóa ra là nó bị thủng (nhậy cắn?) lỗ chỗ nên lọt sáng.

Cái phim hôm y La vida secreta de las palabras (The secret life of words) được chiếu trong cái gi là khuôn kh tun l phim Châu Âu. Cũng loáng thoáng chiến tranh Bosnia (qua li k nhân vt), câu chuyn có phn cm đng mà không được đy ti cùng, đâm hơi nhàn nht. Bi cnh t mt nhà máy sn xut dây chuyn chuyn ti mt dàn khoan du m. Hanna, nữ công nhân, bị mắc hi chng ri lon do stress nên buc phi đi nghỉ, và cô tình cờ trở thành y tá chăm sóc một người bị tai nạn tại dàn khoan kia. Những bí mật về Hanna dần hé mở nhờ chính bệnh nhân Josef của cô, và ngược lại.

Josef (Tim Robins) diễn xuất nổi bật hơn cả Hanna (Sarah Polley). (Chuyện này cũng hơi hiển nhiên vì Tim Robins thì không ai còn lạ với Shawshank Redemption, Mystic River, hay là War of the worlds…) Bối cảnh trong nhà chiếm đến 70%. Cái không khí đậm đặc tù túng được nhấn khá thành công, với những vai phụ bế tắc tình cờ gặp nhau trên cái nơi ngoài khơi không biết đâu là bờ kia. Có lẽ cái làm cho nhạt vị ấy là nhịp độ phim dàn trải và sự kém đặc sắc của khuôn hình. Tuy nhiên có lẽ đi xem là lựa chọn đúng, vì ít nhất thì cũng biết thêm về cinema Tây Ban Nha (bên cạnh những phim vô cùng hay ho như Bad Education, Volver, Princesas, v.v… mà lại còn do một nữ đạo diễn đạo diễn)

Đáng lẽ phải viết đơn đề nghị phòng số 2 đổi toàn bộ hệ thống ghế ngồi mà quên mất. Các hàng ghế không có độ dốc hợp lý, mà ghế cùng hàng còn dính hết cả vào với nhau. Rạp nào ghế chẳng dính vào nhau, nhưng nó vững chãi chứ không èo uột như cái ghế phòng số 2 này. Chuyện là trong phòng số 2 hôm ấy có 2 em gái xinh tươi ngồi bên phải mình, em sát vách ăn bỏng ngô vô tư lắm. Em í ăn thì cũng hơi phiền, vì mình khả năng tập trung hơi kém, nên đôi chỗ không hiểu diễn viên nói gì mặc dù phim cũng chẳng lấy gì làm gay cấn, chưa kể thuyết minh (rất hay vấp và lệch hình) cứ rót ồng ộc vào tai. Cái này thì dễ thông cảm vì mình ở chỗ khác cũng ăn bỏng ngô bỏ xừ. Rồi em ấy dừng ăn, lòng mình định mở cờ. Cờ quạt chưa kịp mở thì em bắt đầu rung đùi. Em rung đến mức cách mình ra cái anh ngồi bên trái mình cũng bị rập rình quay sang hỏi mình làm sao thế? Thế rồi luân phiên, em cứ ngừng ăn là nhớ ra phải rung đùi, mà ngừng rung đùi thì nhớ ra là phải ăn bỏng. Song song với 2 việc ấy, em ấy còn thuyết minh phim. Ví dụ như chị Hanna bắt đầu lôi xà bông ra là em thốt lên ôi xà bông, chị bắt đầu khóc là em ôi, kìa khóc. Anh josef xúc động lau nước mắt và sờ những vết thương trên ngực chị làm mình rơm rớm thì em cũng xúc động híc híc cười.

So vi phòng s 2 kia thì phòng s 2 Vincom ghế rt chc (thế nào mà toàn dính vào s 2 ch), vì vé đt lòi mt. Hai anh ch ngi cnh mình mà hng chí cùng nhp nhp mt lúc thì cũng s không b chn đng theo. Tuy nhiên hai anh ch cũng thuyết minh cho nhau nghe, ri anh update khi ch đi tè v. Ví d như là, em ơi con kia nó không chết đâu em . Đôi khi còm men kiu cô này xu thế,  hay là d báo thi tiết đy đy th nào cũng đánh nhau, ri ơ thế máy bay không n à, phi n ch nh? Chc tí nữa nổ đấy. Ch là phim Wolverine mà. Wolverine thì chẳng hay hơn cũng chẳng chán hơn mong đợi, vì khi đi xem cũng chẳng định mong đợi gì. (Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề nuối tiếc.. ớ ơ…)

 

2. Trai nhảy

Một hôm đẹp giời vác xe đạp ra đi. Loạng quạng thế nào gặp bạn rủ đến chợ Hôm xem nhảy.

3h30 chiều thứ 4. Bon chen vào chợ. Xe đạp bị rẻ rúng, tự phục vụ và đôi khi còn bị mắng chửi không ra gì.

Đi thanh máy lên tầng 3. Phần gần quầy bar nhiều bàn ghế trống. Vào trong bên tay phải là một sàn gỗ rộng khoảng trăm mét. Xung quanh là một vòng bàn ghế sát tường để khách ngồi nhìn quay ra phía sàn. Kín sạch.

3h45, trong này có khoảng hơn 100 người, độ tuổi trải dài từ 20 tới 60. Được biết hôm ấy thế là vắng.

Một bên tường dàn hàng khoảng 20 giai mặc sơ mi cắm thùng thắt cà vạt màu cam đồng loạt đứng buôn chuyện chờ khách. Ấy là các chàng giai nhảy. 10 cậu khác đang lao động giữa sàn, rung lắc theo điệu Mambo cuồng nhiệt. Trong vòng tay những giai nhảy non choẹt này là những thân hình sồn sồn năm chục, múi thịt nào cũng bon chen muốn được bung ra dưới lớp áo váy vải voan trong trong mỏng mỏng, là những cành cây khẳng khiu tiêu điều vỏ nhiều nếp thời gian đang nỗ lực vớt vát lại sức sống. Những cậu thanh niên lăng qua lăng lại những thân hình các loại vô cùng chuyên nghiệp, ngụ ý rằng ai vào vòng tay ta cũng thành dancer hết thảy thôi.

Xen kẽ đây đó có những đôi sáu mươi lịch lãm cả ông lẫn bà, lướt đi mê đắm váy dát vàng dát bạc lượn sóng sánh cùng sơ mi đen quần âu. Có những đôi nhí nhảnh đôi mươi quần short bó hai khúc giò với quần bò không có mông lép kẹp…

Con bé bạn tôi nhảy cổ điển đã có thâm niên. Nó 25, tròn chịa mây mẩy ngon lành hết sảy, ngồi vắt vẻo uống bia. Một thằng cu (đúng là thằng cu, sinh năm 87 có bộ mặt sinh năm 90) lao ra mời con bạn. Thằng cu từng thi dance sport giành giật giải nọ giải kia, nhảy rất cool, bạn tôi thì đánh hông cứ gọi là chẹp chẹp. Đôi này oách nhất sàn.

Về chỗ rồi bạn tôi ghé tai vừa hổn hển vừa gào (thì mới nghe thấy được) Nó quý tao, có lúc còn mời tập đôi để luyện trước khi đi thi, nên cứ đến đây là nó mời, tao không bao giờ mất tiền. Mà chúng nó chỉ thích nhảy mới mình thôi chứ lị.

HẢ?

À thế này: Trai nhảy ở đây không có lương, nhưng được tự do hành nghề miễn là mặc đồng phục và đeo biển tên đầy đủ. Trai nhảy sống bằng tiền nhảy mồi. Ví dụ như 1 điệu 10.000 chẳng hạn. Có những bà những cô bao đứt theo buổi luôn. 4 bà 2 cậu thay phiên. 2 tiếng vị chi mỗi cậu cũng được 100.000. Sang hơn nữa, có một bà cắp nách  những 2 cậu, mỗi cậu xong được tận 200.000/ca, một cậu chuyên xờ lâu (slow) một cậu thì chuyên nhanh nhanh cuồng nhiệt.

Nếu muốn, các cậu ở đây có thể làm đến 3 ca: sáng 10.00-12.00, chiều 3.30-5.30, tối 8.00-10.00.

Một phóng sự tôi quay mất 1 có khi 2 ngày, dựng mất 2 tiếng đồng hồ, may ra được 200.000. Sau này tôi mà có con giai chắc cũng ủng hộ nó đi nhảy mồi thế này, đẹp người mà lại kiếm được. Lao động nghệ thuật lành mạnh còn gì bằng. Nhưng mà sẽ phải có ba-rem rõ ràng: ví dụ như gái trẻ trẻ xinh xinh thì giá cả phải chăng discount này nọ, còn xấu thì tăng gấp đôi, mà quá già quá xấu thì chặt thật đẹp. Giả dụ thế. (Mình ác thật.)

Sway trên nền cha cha này, nhạc pop M2M này, Boney M này, nhạc Pháp những năm không ai còn biết này, nhạc Việt vàng này, nhạc tây lời Việt này, disco,… Tất tật. Chấp hết. Nhảy được hết thành các Rumba, Chacha, Tango, Salsa, Bibop, Mambo, Waltz, Viennese Waltz, Samba, Paso Doble, Jive, Bolero… À mà có cả Lăm vông Lào. 1 bác giai già dắt 2 bác gái già một lúc. Điệu này chỉ được ngoáy tay thôi chứ không được sờ. Rồi đến một điệu sôi động nào đấy, 5 bác 2 giai 3 gái tầm ngoài 50 nắm tay nhau vòng tròn cùng nhảy điệu dâng (tay) lên hạ (tay) xuống, xòe ra chụm vào phấn khởi ra trò.

Bạn tôi với bạn của nó nhảy điên đảo disco theo kiểu salsa, rồi rủ tôi ra. Vào lúc 5 giờ chiều. Tôi đờ đẫn cô uống cô ca cô la, vì cứ thấy có cái gì sai sai. Hay đồng hồ sinh học nó bảo chưa đến giờ nhảy nên cứ thấy người ngợm nó sai sai thế nào. Chưa kể ăn mặc  không liên quan, sợ có đứa nào bình phẩm mình như mình vừa bình phẩm nó, bèn nép vào một góc thu lu.

Trong khoảng gần 100 khách, có đến 70% thuộc độ tuổi đi làm đang mải miết với môn nghệ-thuật-cổ-điển-phương-tây-sang-trọng-đã-bình-dân-hóa-một-cách-thú-vị vào một buổi chiều thứ 4 nắng đẹp tưng bừng.

No comments:

Post a Comment