Saturday, September 12, 2009

Buồn nôn


Đã gọn ghẽ trở lại: bát đĩa khô thoáng đúng chỗ, giường chiếu phẳng phiu. Và không mùi. Hoặc là mùi vẫn đọng đâu đó trong các nếp chăn, các kẽ tủ các tất, giày, các váy vó các khăn quàng áo khoác quần lót xu-chiêng. Đến thế thì không thể chịu nổi. Lại phải vặn hai vòng khóa cửa. Ra ngoài. Đóng cửa lại. Hít hà. Mở cửa ra. Bước vào. Hít một hơi thật sâu. Và thế là xây xẩm mặt mày vì cái mùi rõ ràng vẫn giăng mắc chỗ này chỗ khác luồn trong từng sợi không khí mà chui vào gây hấn với khứu giác rồi xông lên não đeo đẳng các neurone mà không bao giờ chịu hết đi cho.
Tóc cũng thế. Tóc lúc nào cũng mắc vào giữa những tấm ván sàn gỗ nâu vàng nứt nẻ cọt kẹt kể cả khi nhón chân, đã mất cả màu chẳng còn biết là màu gì, từng nở ra rồi co ngót theo thời tiết để lại những khe toang hoác. Thì cũng phải có chỗ mà mắc tóc vào chứ. Chắc trong ấy cũng có mùi. Rồi tóc trên đệm uốn éo mấy sợi cuốn vào nhau. Rồi tóc xoắn xuýt co kéo bọc lấy chân giường có bánh xe, vốn có thể gập lại thành cái ghế phô tơi nhỏ gọn, nhưng phô tơi thì để làm gì?! Trong cái tủ tắm cũng có tóc: thò ra từ miệng cống một sợi, còn lại thì rối rắm một búi trên mặt cái bàn chải con, chắc từng là bàn chải đánh răng của ai đó ở đây trước kia, màu đỏ, nằm ở góc, thỉnh thoảng vẫn bị nước dềnh lên lôi ra lềnh bềnh một lúc. Mỗi ngày một người rụng trung bình 200 sợi tóc. Nhưng ngày nào cũng nhặt tóc rụng, mỗi sợ dài từ đầu xuống đến eo, cuốn quanh ngón tay cái mớ đấy, ai mà tin được là chỉ có 200 sợi.
Cái bụng vẫn ngâm ngẩm, nhưng không thấy ọc ạch lục bục sôi.
Tí nữa sẽ phải đi đổ rác. Tóc; mùi; một quả nectare mốc héo quắt đáng lẽ đã là món tráng miệng bữa trưa; mùi; một khúc xúc xích nhiều mỡ, to và rẻ - vì nhiều mỡ - trên bao bì bảo là A consommer dans les 48h après ouverture mà hôm nay là 1 tuần rồi; tóc; 4 lát bánh mì trong đó 3 lát rưỡi bị mốc màu xanh cổ vịt, anh chị em những lát này đang nằm trong bụng mà chưa được thẩm định xem có tí trang sức xanh cổ vịt nào không; tóc; những cái vỏ trứng; vỏ khoai tây, vỏ hành, vỏ hộp đựng thịt đông lạnh; mùi; tro những cây hương có mùi tre rừng; tóc; vỏ nến đốt tinh dầu có mùi ocean; tóc; mùi; không có đót và tàn thuốc lá – gần 1 tháng rồi, không có vỏ chai vang 3 euros khủng khiếp – cái ấy phải vứt riêng; không một cái hóa đơn siêu thị nào. Hóa đơn Monoprix, Super U, Darty, Monoprix, Castorama, Monoprix, Tati, Ed, Tati, Monoprix đều được cất trong tủ. Không biết để làm gì. Cùng với vé metro, hóa đơn Orange, với hóa đơn Mc Donald, Quick. Với vé máy bay một chiều.
Vẫn còn có hộp pa tê gan ngỗng béo – lại béo – với hộp nước xốt cà chua hôm trước làm pasta còn thừa lại một ít, bơ, một củ khoai tây, mứt cam, 3 hộp sữa chua không đường không vị không gì cả, một ít nước cam đóng hộp, 2 cây hành, một quả trứng – phải cẩn thận với quả trứng cuối cùng, bột mỳ, gạo, đường, dầu rán, muối, bột gà knorr, hạt tiêu. Vẫn còn cà phê cappuccino pha sẵn, le Magazine Littéraire số mới nhất, trà hoa cúc, A Moveable Feast, bánh quy, Quê hương tan rã, bánh đa nem, Directing the documentary, Miso soup đóng gói ăn liền, The book of Laughter and Forgetting, etc.
Thôi thế cũng tạm. Bữa tối sẽ có khai vị bằng trứng rán rắc tí muối, món chính là khoai tây xào hành với chuyên đề về Arthur Rimbaud và tráng miệng bằng sữa chua trộn débat “L’écrivain est-il toujours un exilé?”.
Ngày mai, hay ngày kia? Sẽ thực hiện giấc mơ cà chua nhồi thịt trộn fromage rán ăn với cơm gạo tám Thái Lan. Không không, không phải vì túng đến độ Marco Frogg, mà vì đang sẵn tưởng tượng ăn gì vào rồi sẽ nôn ra chi tiết như thế nào, chính xác là sẽ nổi lên từ cái đống ấy một sợi tóc đen, dài, cong lên, trên đường cong còn vương theo một giọt chất lỏng đùng đục. Nhưng cứ càng buồn nôn thì càng mơ tới thức ăn, rồi mơ nôn, rồi mơ ăn rồi nôn ra rồi ăn vào rồi nôn ra.
Chưa, chưa đâu. Chưa nôn.
Sốt với một khoái cảm rùng mình nuốt lấy toàn thân, từ gót chân hồng hồng vẫn chưa nổi chai tới những sợi tóc rụng trong thùng rác hay thả bay ngoài cửa sổ 1m40 x 2m tầng 6 (hoặc 7).