Wednesday, July 9, 2014
Cái thằng bé tị
Mọi hôm có đến hai bà nội ngoại chăm bẵm, hôm nay tuyền một mình. Cũng phải tập dần chứ.
Viết vội mấy cái thoughts không thì quên béng. Đã cái gì cũng quên béng tệ hơn cả lúc trước bầu và trước sinh, lại còn thêm tội nói lắp. Thế nên nếu có viết lắp cũng mong được xá cho. :p
- Làm bố mẹ của bọn bé tị chỉ biết ăn, ợ, ị rồi ngủ thì giống như là chơi con gà tamagochi, liên tục liên tục ăn ợ ị rồi lăn ra ngủ khì.
- Làm bà của bọn bé tị giống như là kéo dài cái sự làm mẹ, khi mà bọn lớn đùng đẻ ra thằng bé tị kia không chỉ ăn ợ ị ngủ mà còn cãi nhem nhẻm, không cho bế ẵm dỗ nựng hôn chùn chụt và xểnh ra là chỉ muốn thoát ly khỏi tầm với, tầm mắt, thậm chí cả tầm gọi di động. Thấy các bà nội ngoại chăm cái thằng bé tị mà mủi hết cả lòng.
- Cái thằng bé tị nó dạy mình làm mẹ, đâm ra nhân tiện học được tỉ thứ hay ho: ví dụ như trước kia quan tâm gì đến R.E.M.
:)
Wednesday, November 6, 2013
Gần đây
Xong xuôi
1. Bí mật của Naoko
Cứ vừa đọc vừa nơm nớp sợ kết dở. May quá là may cái kết xứng với một câu chuyện kỳ quặc ngay từ đầu. Truyện tưởng như không phải trinh thám mà lại rất chi trinh thám, giấu chi tiết quá là tốt đi, và tương cho độc giả một quả: đừng tưởng là nhà ngươi biết hết.
2. Sững sờ và run rẩy
Lần đầu đọc chị này vì vẫn nghĩ chị ấy thị trường (cũng không có nghĩa là xấu kém gì). Hoá ra là cũng không phải gu của mình thật, nhưng cũng chẳng phải là tệ.
3. Mùa thu của cây dương
Rất là Nhật, nhưng là Nhật kiểu phim Ghibli.
4. Totto-chan bên cửa sổ
Thì đã đọc lại đến lần 3 rồi còn gì. Vài năm nữa lại đọc lại.
5. Thang máy Sài Gòn
Ơ, cũng được. Nhưng chẳng có quyển nào bằng Chinatown.
6. To kill a mocking bird
Để đấy đến 6 năm mới mó vào. Biết ngay là hay mà. Giản dị. Đến cả đoạn cao trào cũng giản dị, kể lể thủ thỉ. Rồi lại dại dột đi xem phim sau khi đọc. Haiz.
7. Dạ khúc
Một bất ngờ thú vị. Cái tên rất có liên quan mà lại vẫn tránh được cho người đọc định kiến trước khi xong tác phẩm. Đọng lại là chua chát lửng lơ.
Dang dở
1. Chủ nghĩa tự do truyền thống - lương khô gặm dần.
2. Họp mặt - đang bỏ lửng vì nó trúc trắc khô khan sao sao đó. Hẳn là nguyên tác cũng khô lạnh như thế?!
Bắt đầu
1. Labyrinths
Excited.
Gần đây, nhịp tim của nó tăng từ 114 lên 158 lần/phút.
Dù trước đó có nhìn thấy tận mắt, thì nó vẫn như chưa hề tồn tại. Chỉ khi nghe thấy cái tiếng thình thịch kia, mới nhận thức được nó là một cơ thể sống.
Lúc ấy mới nghĩ ra, vì sao trong phim, nhất là phim kinh dị, khi sự sống của nhân vật bị đe doạ, 100% các bạn kỹ sư âm thanh đều lồng vào không lộ liễu thì tinh tế cái tiếng ấy: cái tiếng thình thịch phát ra từ máy siêu âm.
Lúc ấy mới nghĩ ra, cách thu tiếng tim đập cho phim hình như chỉ đơn giản là thế.
Lúc ấy mới thấy ôi chao là quý âm thanh.
Tuesday, July 9, 2013
Chẳng cơn cớ gì
Thật thà mà nói, cái tên rất chi khó chịu. Chẳng phải vì nó sai gì. Thậm chí nó còn sát nghĩa, bỏ qua chuyện thói quen dùng từ Nam/Bắc. Nhưng mà nó xấc. Giọng văn tác giả không thế. Cố mãi cho văn phong dịch chuyển được cả tông của tác giả, thế mà cái tên thì chợ búa.
2. Chẳng cơn cớ gì mà không ăn, không uống, không ngủ được. Chẳng thiết gì. Có thứ đang cố tẩu thoát khỏi cơ thể: Sắp sụt đến 4 cân trong 2 tháng. Mới thế mà đã tròn 2 tháng ở NHÀ.
3. Chẳng thiết gì.
4. Chẳng liên quan mẹ gì.
Bức này vẽ đã lâu lắm rồi. 2005. Một trong 2 bức ưng nhất. Điều buồn cười là tôi vẽ nàng không có tóc. Nhưng thầy hướng dẫn ở xưởng - thầy dạy trường Mỹ Thuật Yết Kiêu thì phải - không bảo gì, chỉ cầm bút của tôi chấm thêm cho nàng búi tóc. Nhìn kỹ thì màu và ánh sáng búi tóc chẳng ăn nhập gì. Tôi mặc kệ, không thanh minh. Cũng kệ nó đấy, không sửa. Mỗi lần nhìn ảnh (tranh đem gửi chưa đòi được về) tôi lại khó chịu, nhưng không giải thích được vì sao hồi ấy cứ chấp nhận nó như thế.
Bây giờ vẫn cứ để nó như thế.
Nàng của tôi đầu trọc cơ mà.
Tuesday, June 18, 2013
Vẫn đang xoay
The lovers (1928) - René Magritte
100% vừa hư vừa cấu.
Nàng cầm lấy bàn tay tôi đặt lên đôi môi hé ra ngậm lấy ngón áp úp, nhột nhột một hồi tôi cứng người, nàng rút ra, nhổ xuống sàn đánh keng cái nhẫn lăn vào góc trong gầm giường thì phải.
Trong hơi thở gấp tôi vẫn nghe thấy nó đang xoay.
Wednesday, May 29, 2013
Mốc - Tặng tôi 30.
Tuesday, February 12, 2013
Người cũ - hay là - Love/Hate relationship with Facebook :))
Dù có facebook hay không facebook
Mình hạnh phúc, người ta cũng đang khoe hạnh phúc
Phải mừng quá đi ấy chứ, sao không?
Những người cũ cũng nối nhau lấy chồng
Đổi dần relationship thành married
Có người thậm chí đã kịp divorced
Đến là rối tinh cả cái profile
Những người cũ nếu có gặp ngày mai
Liệu có kéo dài được dăm ba câu chuyện
Liệu có hàn huyên như chưa hề biền biệt
Ví dụ như là: Hôm qua có chuyện gì mà status buồn thiu?
Chẳng có nút refresh nào cho những người cũ đâu
Cửa sổ màn hình thì lúc nào chẳng mở
Cứ ngồi trong đấy mà nhìn ra đây nhớ
Like với chả comment.
PS: Thiệt tình, cái bài này lấy hứng từ Đề đô thành Nam Trang của cụ Thôi Hộ. Mặc dù tác phẩm xuất bản trước, cảm hứng mới bỗng nhớ ra sau :))
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Wednesday, November 28, 2012
Nhiều chuyện
2. Hôm qua mi đọc Invisible của Paul Auster. Đọc đến chương hai, đoạn chuyển cách tiếp cận, đổi ngôi người kể chuyện sang một ngôi mới, mi ngỡ ngàng. Không phải bởi tính mới, tính phát hiện gây thích thú đến thế, mà bởi thứ trật tự truyền thống giữa người kể chuyện và người nghe/đọc bị đảo ngược, gây hiệu ứng thật lạ lùng lên mi. Mi tưởng như mi là người đang xỏ đôi giày trải nghiệm từng giây phút, từng cảm xúc của đối tượng được nói tới, trong trường hợp này, lại chính là người kể. Và mi đang thử dùng lại nó ở đây, xem cái hiệu ứng ấy tác động lên người kể, bây giờ lại chính là mi, như thế nào. Mi như đang đối diện với chính mi mà kể lể, mà xưng tội, mà trách móc, mà xỉ vả, mà thương hại. Mi cho mi cái nhìn không quá lãnh cảm, không phải là về một kẻ thứ 3 lạ hoắc nào trong cuộc đối thoại 2 người. Mi cho mi cái nhìn khách quan từ ngoài vào, không quá gần như một người tự thuật chuyện của mình và xưng "Tôi" từ đầu chí cuối. Mi ngả mũ lần nữa trước Paul Auster. Ông chưa khi nào khiến mi thất vọng.
Chỉ có điều, tiếng Việt quá linh động. Người ta có thể "tự" xưng bằng ngôi thứ nhất (tôi, ta, em, anh, mình...) mà cũng có thể "tự" xưng bằng ngôi thứ hai (bạn, anh, em, mình...) Việc dùng chung này dẫn tới sự thiếu rạch ròi trong xưng hô, trong dịch thuật cũng có gây khó khăn nhưng không phải là không có cách giải quyết. Nhưng trong Invisible, You and I càng rạch ròi, thì hiệu ứng của việc kể về bản thân mà lại viết ở ngôi thứ hai, YOU, mới thật mạnh mẽ. Để viết những dòng này, mi chật vật tìm từ xưng hô ở ngôi thứ hai nào ít nhập nhằng nhất. Mi thử bắt đầu bằng "Bạn". Mi nhận ra có nhiều người đã dùng như ngôi thứ nhất, với hàm ý thân thiện hơn so với mi cần. người ta có thể nói "Bạn đi ăn phở bây giờ. A muốn đi cùng không?" "Mày" thì không thể nhầm sang ngôi nào khác, nhưng lại hàm ý ghét bỏ, và hơi tục. Mi đôi khi cũng có ghét bỏ chính mi, nhưng lúc này mi không có ý ấy.
Ngay cả với "mi", mi cũng không hài lòng mấy, nhưng nó gần với thứ mi cần hơn cả.
Mi đau đầu không tìm ra nổi cách diễn đạt nào dễ hiểu hơn cảm nhận này. Mi nghĩ có lẽ nên viết tiếp về nó sau thì hơn.
3. Mi định viết về Cơ hội của Chúa. Nhưng có lẽ không cần. Nhiều người nói hộ mi rồi. Mi thích cái humor của ông Hà (mà mi nhầm là của ông Thiệp)
Về Hoàng: Có lẽ nhân vật Hoàng không phải được viết ra để cho người đọc thích, dù là nhân vật chính mấy đi nữa. Nhưng Hoàng điển hình lắm. Theo nhiều kiểu. Mi cũng có biết một Hoàng như thế, theo một góc độ nào đó, ở cái cách cố kệch cỡm để trêu đời. Vì đời cũng toàn là kệch cỡm cả đấy thôi.
Mà... không biết ông Thiệp bán bản quyền tác phẩm có đắt không nhỉ? :))
PS: Mi sửa lại phần (3) vì nhờ NL mà mi biết mi thích Cơ hội của Chúa của ông Hà và mi thấy Tuổi hai mươi yêu dấu của ông Thiệp đuối quá. Mi cũng chịu không biết vì sao đi đổ quyển kia cho ông này :)) Mi thật mơ hồ về văn học đương đại Việt Nam.
Saturday, September 22, 2012
Bác ái
Hai kẻ đại diện cho lý do tụ tập đàn đúm của những kẻ đại diện cho sống tích cực đến đoạn tiệc đứng là hoang mang bối rối dắt nhau lủi thủi ra về kẻo lỡ tàu, lòng ngây thơ cảm động trước thịnh tình bác ái của bạn bè quốc tế.
Thursday, August 23, 2012
Nhàn cư vi bất thiện
Ngoài kia có hai con bươm bướm trắng vờn lên vờn xuống. Vác súng ống (đi thuê) ra chụp mấy cái cảnh mơ màng như thơ Nguyễn Bính, chỉ tội không phải tơ vàng, mà là mấy cụm hoa lavande (nhà mình gọi là oải hương, nhỉ?) mới trồng trong vườn nhà.
2.
Lâu nay, sờ vào thứ gì cũng thấy toát lên một điểm chung không biết gọi tên:
- Lại chơi với lửa (Linda Lê), đặc biệt là Con mắt Brion.
- Thất lạc cõi người (hay Nhân gian thất cách - Dazai Osamu)
- Cuộc săn cừu hoang và Nhảy nhảy nhảy (Haruki Murakami)
- Một tiểu thuyết Pháp (Fédéric Beigberder)
- La grande bouffe (phim của Marco Ferreri)
Đáng lẽ nếu ghi chép lại ngay và thường xuyên thì giờ đã biết gọi là cái gì rồi. Haiz. Chỉ mơ hồ cảm thấy, hình như họ đều muốn nói lời Philip K. Dick đã nói:
The appropriate response to reality is to go insane
Sunday, November 13, 2011
Bệnh viện
Saturday, October 1, 2011
Khâu
Thursday, April 28, 2011
Random things of this instant daily life.
- Mấy cái café kênh kiệu đòi 1000 eur/ngày nếu đóng cửa cho mà quay. Bé bé xinh xinh ở khu Mouffetard hay sườn Panthéon mà kiếm oách thế thì thảo nào mật độ café cứ như là 100m/cái
- Cần phải pha thêm yếu tố sensual. Dạo này bị thích chữ sensual mê đi ấy.
- Farewell my concubine đẹp quá. Từ năm 93 đã nói mạnh về đấu tố với lại đồng tính thế mà vẫn khỏe nhỉ.
- Dã tâm làm phim periode ngày một ngùn ngụt chết không cơ chứ :))
- Không làm phim về "Lính Thợ" Việt Nam ở Pháp năm 1939-40 nữa thì sẽ blogging vậy. One day... one day... Các cụ già quá rồi, qua đời gần hết rồi. Có bao nhiêu người Pháp biết về các cụ? Có bao nhiêu người Việt biết về các cụ?
- Từ bao giờ mình bị bệnh nghiện kiểm tra hòm thư, cả hòm thư dưới gác lẫn hòm thư trên mạng.
Vì sao? Mong gì? Có gì ngoài spam và amazon giảm giá sách, có gì ngoài quảng cáo sushi với pizza mang tận nhà với hóa đơn các loại? Giữa những cái nhấp chuột vào nút xóa và những cú lia thư vào thùng rác, đâu đó là lấp lánh hy vọng vào những bất ngờ nho nhỏ. Ví dụ như, 2 phút trước khi bắt đầu viết câu này, một mail mới đến báo rằng một diễn viên từng đóng phim Entre les murs (The Class - Palme d'Or ở Cannes và đề cử Oscar 2008) một vai giáo viên rất phụ thôi, nhận lời đóng miễn phí trong phim của mình. Bõ công click chưa!
- Cinema is my "instant daily life". How long will this life last? Or in other words, how long will an instant last? Not as long as either the question, or the answer. But it's forever. Like Now. Now is instant. Every moment is instant. One after the other, continuously.
- Why am I so random? :))


Saturday, December 18, 2010
Thoughts

Cô đơn là khi nào được khuyến mại gọi 3 số điện thoại di động miễn phí mà đếch có số nào để đăng ký, là khi nào dò qua danh sách 10 lần không biết nhắn cái gì cho ai bây giờ, là khi nào tỉnh dậy cứ muốn ngủ lại nữa vì làm gì có cuộc hẹn nào chờ đợi, là khi nào đợi một cuộc gọi không bao giờ tới, là khi nào đứng giữa một đám mà tự hỏi mình làm gì ở đây thế nhỉ, là khi nào âm nhạc cũng làm tâm hồn trĩu nặng thêm một vài ký lô, là khi nào bắt đầu tìm cách định nghĩa cô đơn là gì.
Wednesday, November 3, 2010
Thương mình
Sunday, May 16, 2010
Lời buồn thánh
Monday, July 27, 2009
Thắc mắc
Wednesday, June 24, 2009
White lies
Hồi bé học tiếng Anh ở Trung tâm, thường hay có topic là White lies, nên hay không.
Phe thì bảo là không, nói dối kiểu gì cũng không được. Truth hurts nhưng mà lie kills.
Phe thì bảo là có, vì có những lời nói dối có lợi. Ví dụ như lạm phát 20% chính phủ bảo là có 10%, để dân yên tâm tăng gia sản xuất. Chính phủ bảo đấy là white lie. Ví dụ như Louka nói dối Kolja là bà em ngủ thay vì bảo là chết khi thấy em cứ cố nói chuyện với bà trong bồn tắm qua cái vòi sen giả làm ống nghe điện thoại.
Mình từng tin là có. Và mình xếp những white lie đấy vào cùng loại với truth.
Nên mình cứ tưởng là mình chưa bao giờ nói dối.
Một ngày kia, mình nghĩ rằng sẽ tránh cho ai đó lo lắng bằng một lời white lie ngàn năm có một và bỗng nhiên nhận ra trắng hay đen hay xanh đỏ tím vàng gì thì cũng vẫn là nói dối.
Và ai đó không còn tin mình nữa.
Nó giống như trò chơi một người bịt mắt, một người dắt người bị bịt mắt từ điểm A đến điểm B. Ai đó bây giờ trở thành người bị bịt mắt, không tin vào bàn tay mình dắt đi.
Mình thì rơi tự do… Lòng tin của ai đó từng như là cái ghế cho mình ngồi tựa. Mình đứng lên làm gì đó, rồi ngồi xuống mà không nhìn: cái ghế bị rút mất.
Ai đó không tin vào mình nữa, giống như mình bị ngồi vào khoảng không của cái ghế bị rút mất.
Ngã ngồi, và khóc tu tu.
Thậm chí ai đó sẽ không còn tin đấy là nước mắt nữa.
Thậm chí thế là bát nước hắt đi.
Bát nước hắt đi cũng như chuyện ai đó kể về anh thợ lặn. Anh thợ lặn đeo đồng hồ đo áp lực nước và độ sâu của biển. Anh cứ lặn xuống mãi, xuống mãi, thách thức biển cả bao dung. Anh ngạo mạn đạt hết record này đến record nọ. Đến một lúc, anh đã vượt qua chính mình, lập kỷ lục chưa ai từng lập, đồng thời cũng phát hiện ra từ độ sâu ấy anh sẽ không còn bơi lên được nữa. Anh sẽ không bao giờ quay lại tới mặt biển.
Mình không muốn lập kỷ lục. Mình không muốn lo bò trắng răng, không muốn tin vào white lies nữa.
Mình chỉ muốn lấy lại cái ghế thôi.
Sunday, May 3, 2009
Bơi
- Hết mất ghế rồi.
- Kia kìa. Bãi cỏ. Nhé?
- Uh. Có tan đấy. bôi không?
- Có. […] Đằng sau này. Hộ cái. Uhm. Uhm. Dưới tí nữa. Uhm. Xanh kiêu.
- …
- C’est chome, cette pelouse.
- Koi?
- La pelouse est moche.
- …
- T’as un bouquin là?
- Mouais.
- Le quel?
- Kafka sur le rivage.
- Tiens, tu choisis qui parmi ces mecs là? Celui à ta gauche semble pas mal hein? Ou bien celui là bas? Hein?
- …
- Elle me plait celle en rouge là. Elle est hot, non? Elle nage pas. Mais bien bronzée. Aie. Mignonne et tout…
- …
- J’aime pas trop ces gens là. J’en ai mare. Les enfants courent, et crient, les mères les suivent et crient aussi. Les pères boivent de la bierre et rient trop fort. Et ils restent tous leurs ordures asiatiques autour…
- Pourkoi viens tu ici alors? Je m’en fiche. Tais-toi.
- So, you know what, he says, “Don't you know that mommy lets me do whatever I want?” And then there’s a flash back. He went to his parents’ room. It was closed. At the door he shouted, “Can I have one more robot in the store next door, mommy?” And then he heard his mom scream back, “Oh yeah, yes yes. Oh yes yes yes. Uhm… Uhm… Oh yeah I love that…” And then there was a slogan on the screen, something like, like… uh… Don’t forget to use condom.
- Ha ha.
- Oh, ha ha ha.
- Ha ha ha ha ha. This is cute.
- Sao thế?
- Ton mún ti tè.
- Đi đi.
- Ti ở tâu?
- Nào ra đây. Xùy… Xùy…
- Sao thế? Tè à? Sao không cho nó vào trong kia?
- Trong kia nào? Cỏ để tè chứ để làm gì. Của nợ. Són ra ướt quần rồi đây này. Ra bố cho xuống bể đi.
- Hi, can I sit here?
- OK.
- Thanks.
- …
- So you’re from here I suppose?
- Yes. I’m not. I’m from town far away. But I live here. Where you come from?
- Toi la nguoi Mý.
- Haha. You speak Vietnamese. You can speak Vietnamese?
- No, not really. Just some sentence.
- That’s good already.
- So, you live here… What do you do?
- Uh, ah, uhm. I sale things in a shop. You? You work or you travel?
- I want to adopt a child. And, a girlfriend, if it is possible.
- Everything possible.
- Ha, I hope so.
- …
- …
- How old are you?
- I’m, uh, can you guess?
- You 40.
- Ha ha. That’s nice of you. I’m almost 60.
- That’s OK. You look OK. You look 40. So you are 40 for me. I’m 30.
- OK then. Thanks anyway. I wonder why you guys always ask about age.
- What?
- No, nothing important.
- …
- Can I buy you a drink?
- Drink? OK I drink orange.
- Hey you, an orange juice and a vodka tonic. So, do you wanna teach me Vietnamese?
- No problem. I have time. But I have no place.
- That’s great. You can come to my place then. We can start whenever you can.
- OK. I will think.
- Thank you. Oh, by the way, my name is Bob. What’s your name?
- You can call me Lan.
- Này, nghe không?
- … Mỗi đứa một tai.
- Hôm nay được nhỉ. Tha hồ tanned. Thế cơ mà.