Showing posts with label thoughts. Show all posts
Showing posts with label thoughts. Show all posts

Wednesday, July 9, 2014

Cái thằng bé tị

Thế nào mà lại có cái giờ phút đột ngột thảnh thơi thế này!

Mọi hôm có đến hai bà nội ngoại chăm bẵm, hôm nay tuyền một mình. Cũng phải tập dần chứ.

Viết vội mấy cái thoughts không thì quên béng. Đã cái gì cũng quên béng tệ hơn cả lúc trước bầu và trước sinh, lại còn thêm tội nói lắp. Thế nên nếu có viết lắp cũng mong được xá cho. :p

- Làm bố mẹ của bọn bé tị chỉ biết ăn, ợ, ị rồi ngủ thì giống như là chơi con gà tamagochi, liên tục liên tục ăn ợ ị rồi lăn ra ngủ khì.

- Làm bà của bọn bé tị giống như là kéo dài cái sự làm mẹ, khi mà bọn lớn đùng đẻ ra thằng bé tị kia không chỉ ăn ợ ị ngủ mà còn cãi nhem nhẻm, không cho bế ẵm dỗ nựng hôn chùn chụt và xểnh ra là chỉ muốn thoát ly khỏi tầm với, tầm mắt, thậm chí cả tầm gọi di động. Thấy các bà nội ngoại chăm cái thằng bé tị mà mủi hết cả lòng.

- Cái thằng bé tị nó dạy mình làm mẹ, đâm ra nhân tiện học được tỉ thứ hay ho: ví dụ như trước kia quan tâm gì đến R.E.M.

:)



Wednesday, November 6, 2013

Gần đây

Gần đây, sự đọc trở lại.

Xong xuôi
1. Bí mật của Naoko
Cứ vừa đọc vừa nơm nớp sợ kết dở. May quá là may cái kết xứng với một câu chuyện kỳ quặc ngay từ đầu. Truyện tưởng như không phải trinh thám mà lại rất chi trinh thám, giấu chi tiết quá là tốt đi, và tương cho độc giả một quả: đừng tưởng là nhà ngươi biết hết.
2. Sững sờ và run rẩy
Lần đầu đọc chị này vì vẫn nghĩ chị ấy thị trường (cũng không có nghĩa là xấu kém gì). Hoá ra là cũng không phải gu của mình thật, nhưng cũng chẳng phải là tệ.
3. Mùa thu của cây dương
Rất là Nhật, nhưng là Nhật kiểu phim Ghibli.
4. Totto-chan bên cửa sổ
Thì đã đọc lại đến lần 3 rồi còn gì. Vài năm nữa lại đọc lại.
5. Thang máy Sài Gòn
Ơ, cũng được. Nhưng chẳng có quyển nào bằng Chinatown.
6. To kill a mocking bird
Để đấy đến 6 năm mới mó vào. Biết ngay là hay mà. Giản dị. Đến cả đoạn cao trào cũng giản dị, kể lể thủ thỉ. Rồi lại dại dột đi xem phim sau khi đọc. Haiz.
7. Dạ khúc
Một bất ngờ thú vị. Cái tên rất có liên quan mà lại vẫn tránh được cho người đọc định kiến trước khi xong tác phẩm. Đọng lại là chua chát lửng lơ.

Dang dở
1. Chủ nghĩa tự do truyền thống - lương khô gặm dần.
2. Họp mặt - đang bỏ lửng vì nó trúc trắc khô khan sao sao đó. Hẳn là nguyên tác cũng khô lạnh như thế?!

Bắt đầu
1. Labyrinths
Excited.


Gần đây, nhịp tim của nó tăng từ 114 lên 158 lần/phút.
Dù trước đó có nhìn thấy tận mắt, thì nó vẫn như chưa hề tồn tại. Chỉ khi nghe thấy cái tiếng thình thịch kia, mới nhận thức được nó là một cơ thể sống.
Lúc ấy mới nghĩ ra, vì sao trong phim, nhất là phim kinh dị, khi sự sống của nhân vật bị đe doạ, 100% các bạn kỹ sư âm thanh đều lồng vào không lộ liễu thì tinh tế cái tiếng ấy: cái tiếng thình thịch phát ra từ máy siêu âm.
Lúc ấy mới nghĩ ra, cách thu tiếng tim đập cho phim hình như chỉ đơn giản là thế.
Lúc ấy mới thấy ôi chao là quý âm thanh.

Tuesday, July 9, 2013

Chẳng cơn cớ gì

1. Cuối cùng thì cháu nó tên là Nghe mùi kết thúc. Cũng ngồi ngoài sạp đã được độ một tuần. Ngoài "Sách giảm giá hết cỡ" hôm nay cậu bán hàng xinh giai bảo bán được lắm. (Thú thật là hôm trời mưa lướt thướt chủ nhật ấy đã tự nguyện ôm về chục cháu.) Thôi thì cũng mừng. Long đong tên tuổi một hồi rồi cũng xong.
Thật thà mà nói, cái tên rất chi khó chịu. Chẳng phải vì nó sai gì. Thậm chí nó còn sát nghĩa, bỏ qua chuyện thói quen dùng từ Nam/Bắc. Nhưng mà nó xấc. Giọng văn tác giả không thế. Cố mãi cho văn phong dịch chuyển được cả tông của tác giả, thế mà cái tên thì chợ búa.

2. Chẳng cơn cớ gì mà không ăn, không uống, không ngủ được. Chẳng thiết gì. Có thứ đang cố tẩu thoát khỏi cơ thể: Sắp sụt đến 4 cân trong 2 tháng. Mới thế mà đã tròn 2 tháng ở NHÀ.

3. Chẳng thiết gì.

4. Chẳng liên quan mẹ gì.



Bức này vẽ đã lâu lắm rồi. 2005. Một trong 2 bức ưng nhất. Điều buồn cười là tôi vẽ nàng không  có tóc. Nhưng thầy hướng dẫn ở xưởng - thầy dạy trường Mỹ Thuật Yết Kiêu thì phải - không bảo gì, chỉ cầm bút của tôi chấm thêm cho nàng búi tóc. Nhìn kỹ thì màu và ánh sáng búi tóc chẳng ăn nhập gì. Tôi mặc kệ, không thanh minh. Cũng kệ nó đấy, không sửa. Mỗi lần nhìn ảnh (tranh đem gửi chưa đòi được về) tôi lại khó chịu, nhưng không giải thích được vì sao hồi ấy cứ chấp nhận nó như thế.
Bây giờ vẫn cứ để nó như thế.
Nàng của tôi đầu trọc cơ mà.

Tuesday, June 18, 2013

Vẫn đang xoay


The lovers (1928) - René Magritte


100% vừa hư vừa cấu.

Nàng cầm lấy bàn tay tôi đặt lên đôi môi hé ra ngậm lấy ngón áp úp, nhột nhột một hồi tôi cứng người, nàng rút ra, nhổ xuống sàn đánh keng cái nhẫn lăn vào góc trong gầm giường thì phải.

Trong hơi thở gấp tôi vẫn nghe thấy nó đang xoay.






Wednesday, May 29, 2013

Mốc - Tặng tôi 30.

Mở ra cánh tủ. Quá khứ ngồn ngộn chất từ sàn tới nóc. Cái mùi đầu tiên táp vào mặt là mốc. Nó gây choáng váng tê liệt độ vài giây rồi lan tỏa luồn lách vào cơ thể qua khứu giác, xúc giác, thị giác, vị giác. Thính giác thì không. Nhưng mốc không phải là mùi quá khứ. Nó làm khuất lấp đi mùi quá khứ bởi nó quá mạnh. Khi đã hồi tỉnh định thần, từng món từng món hiện ra như những mảng miếng mozaic, chẳng ghép lại thành hình thù quái gì mà chỉ gây ngại ngần. Bắt đầu từ trên cao xuống. Những thứ treo trên mắc thường là những thứ gần hiện tại hơn cả và được đánh giá cao hơn cả phải không? Thế mà chẳng món nào ra gì. Cái món một thời hừng hực thì cũng đã kịp bạc phếch. Mới vài năm thôi chứ đâu xa. Thậm chí có cả món lãng đãng chiều thu Hà Nội còn chưa kịp làm gì với nó giờ cũng nhuốm mốc rồi. Đào bới xuống sâu hơn. Quá khứ trông thế mà ngăn nắp. Cứ bóc tách từng lớp một. Phát hiện ra nhiều món có cơ vớt vát. Phát hiện ra nhiều món chỉ muốn quên phắt là đã từng có, nhưng nó lại hiển hiện ở đó như trêu ngươi. Có lạ không khi mà những món tận cùng dưới đáy thậm chí còn không nhận ra nổi mối liên quan với bản thể hiện tại đang tần ngần trước cánh cửa tủ quá lâu không mở lại kia. Thế mà có thời nó đã là mình. Tuổi trẻ trong suốt. Tuổi trẻ sến sẩm. Tuổi trẻ ham muốn. Tuổi trẻ hững hờ. Tuổi trẻ hở hang. Tuổi trẻ diêm dúa. Tuổi trẻ đua đòi. Tuổi trẻ ngạo mạn. Tuổi trẻ ngu dại. Tuổi trẻ đắm đuối.


Vẫn còn nguyên. 

Được bảo quản bằng cái thứ mốc đánh bại mọi băng phiến và lavender khô khử mùi. 

Đem từng xấp ra xếp vào các túi. Có dăm món thuộc diện tiếc của giời. Còn đâu thì để giũ bỏ cả. Dọn lòng. Chưa xếp hiện tại vào nên thấy chống chếnh. Rộng rãi quá. Bản thể lúc này hẳn chỉ bằng một phần mấy trước kia. Rồi sẽ còn tiếp tục rút mãi rút mãi, cho đến lúc không còn gì nữa nhỉ?!
Cái hiện tại thì rất mềm và rất hoa, nhưng ngổn ngang. Nhìn mà sợ. 

Rồi có một ngày, hiện tại cũng sẽ nhuốm mốc. Lúc ấy lại dọn mình. Giờ thì treo một cái túi hoa thơm khác vào, bỏ một ít quá khứ vớt vát vào máy giặt quay tốc độc vừa vừa 600 vòng/phút cho hết mốc hết sến. Giờ thì xếp dọn hiện tại. Tương lai sẽ lại quay vòng như thế là cùng. Chu kỳ bao nhiêu năm? 

Vẫn chưa ngửi rõ ra mùi quá khứ là gì. Có khi chính là cái thứ oải hương kia đấy. Thế mới thấy mốc thật khủng khiếp đáng sợ. Bèn sức nước hoa.



Now and Then

Tuesday, February 12, 2013

Người cũ - hay là - Love/Hate relationship with Facebook :))

Những người cũ cứ dần dần hứa hôn, lấy vợ và có con
Dù có facebook hay không facebook
Mình hạnh phúc, người ta cũng đang khoe hạnh phúc
Phải mừng quá đi ấy chứ, sao không?

Những người cũ cũng nối nhau lấy chồng
Đổi dần relationship thành married
Có người thậm chí đã kịp divorced
Đến là rối tinh cả cái profile

Những người cũ nếu có gặp ngày mai
Liệu có kéo dài được dăm ba câu chuyện
Liệu có hàn huyên như chưa hề biền biệt
Ví dụ như là: Hôm qua có chuyện gì mà status buồn thiu?

Chẳng có nút refresh nào cho những người cũ đâu
Cửa sổ màn hình thì lúc nào chẳng mở
Cứ ngồi trong đấy mà nhìn ra đây nhớ
Like với chả comment.




PS: Thiệt tình, cái bài này lấy hứng từ Đề đô thành Nam Trang của cụ Thôi Hộ. Mặc dù tác phẩm  xuất bản trước, cảm hứng mới bỗng nhớ ra sau :))


Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Wednesday, November 28, 2012

Nhiều chuyện

1. Mi đang dịch dở Marcovaldo (Italo Calvino) cho vui, thì mi phát hiện ra nhiều vị đã dịch cho vui lắm rồi. Nào là từ tiếng Anh, rồi từ cả nguyên gốc tiếng Ý. Mi chỉ có quyển tiếng Pháp trong tay. Mi thấy các bản dịch ấy chưa chỉnh lắm, nên mi muốn tự làm lấy một bản, tự sướng, nhưng đến tự sướng mi cũng lười. Thì thôi, chờ cơn vậy.

2. Hôm qua mi đọc Invisible của Paul Auster. Đọc đến chương hai, đoạn chuyển cách tiếp cận, đổi ngôi người kể chuyện sang một ngôi mới, mi ngỡ ngàng. Không phải bởi tính mới, tính phát hiện gây thích thú đến thế, mà bởi thứ trật tự truyền thống giữa người kể chuyện và người nghe/đọc bị đảo ngược, gây hiệu ứng thật lạ lùng lên mi. Mi tưởng như mi là người đang xỏ đôi giày trải nghiệm từng giây phút, từng cảm xúc của đối tượng được nói tới, trong trường hợp này, lại chính là người kể. Và mi đang thử dùng lại nó ở đây, xem cái hiệu ứng ấy tác động lên người kể, bây giờ lại chính là mi, như thế nào. Mi như đang đối diện với chính mi mà kể lể, mà xưng tội, mà trách móc, mà xỉ vả, mà thương hại. Mi cho mi cái nhìn không quá lãnh cảm, không phải là về một kẻ thứ 3 lạ hoắc nào trong cuộc đối thoại 2 người. Mi cho mi cái nhìn khách quan từ ngoài vào, không quá gần như một người tự thuật chuyện của mình và xưng "Tôi" từ đầu chí cuối. Mi ngả mũ lần nữa trước Paul Auster. Ông chưa khi nào khiến mi thất vọng.

Chỉ có điều, tiếng Việt quá linh động. Người ta có thể "tự" xưng bằng ngôi thứ nhất (tôi, ta, em, anh, mình...) mà cũng có thể "tự" xưng bằng ngôi thứ hai (bạn, anh, em, mình...) Việc dùng chung này dẫn tới sự thiếu rạch ròi trong xưng hô, trong dịch thuật cũng có gây khó khăn nhưng không phải là không có cách giải quyết. Nhưng trong Invisible, You and I càng rạch ròi, thì hiệu ứng của việc kể về bản thân mà lại viết ở ngôi thứ hai, YOU, mới thật mạnh mẽ. Để viết những dòng này, mi chật vật tìm từ xưng hô ở ngôi thứ hai nào ít nhập nhằng nhất. Mi thử bắt đầu bằng "Bạn". Mi nhận ra có nhiều người đã dùng như ngôi thứ nhất, với hàm ý thân thiện hơn so với mi cần. người ta có thể nói "Bạn đi ăn phở bây giờ. A muốn đi cùng không?" "Mày" thì không thể nhầm sang ngôi nào khác, nhưng lại hàm ý ghét bỏ, và hơi tục. Mi đôi khi cũng có ghét bỏ chính mi, nhưng lúc này mi không có ý ấy.
Ngay cả với "mi", mi cũng không hài lòng mấy, nhưng nó gần với thứ mi cần hơn cả.

Mi đau đầu không tìm ra nổi cách diễn đạt nào dễ hiểu hơn cảm nhận này. Mi nghĩ có lẽ nên viết tiếp về nó sau thì hơn.

3. Mi định viết về Cơ hội của Chúa. Nhưng có lẽ không cần. Nhiều người nói hộ mi rồi. Mi thích cái humor của ông Hà (mà mi nhầm là của ông Thiệp)
Về Hoàng: Có lẽ nhân vật Hoàng không phải được viết ra để cho người đọc thích, dù là nhân vật chính mấy đi nữa. Nhưng Hoàng điển hình lắm. Theo nhiều kiểu. Mi cũng có biết một Hoàng như thế, theo một góc độ nào đó, ở cái cách cố kệch cỡm để trêu đời. Vì đời cũng toàn là kệch cỡm cả đấy thôi.
Mà... không biết ông Thiệp bán bản quyền tác phẩm có đắt không nhỉ? :))

PS: Mi sửa lại phần (3) vì nhờ NL mà mi biết mi thích Cơ hội của Chúa của ông Hà và mi thấy Tuổi hai mươi yêu dấu của ông Thiệp đuối quá. Mi cũng chịu không biết vì sao đi đổ quyển kia cho ông này :)) Mi thật mơ hồ về văn học đương đại Việt Nam. 

Saturday, September 22, 2012

Bác ái

Buổi lễ trọng thị, chu đáo. Đại sứ quán Mỹ tại Prague nhiệt tình lịch thiệp hết mực. Quan khách các bên đông đảo đến thiếu cả chỗ ngồi. Người từ chính phủ CH Séc không đến nhưng có đại diện từ bên Công đoàn những người không biết gì về sự vụ này, phần còn lại ngoài chủ nhà, đại đa số là phe cánh Tả, các luật sư, các nhà hoạt động từ thiện, đại diện các tổ chức phi chính phủ, nhóm làm và sản xuất phim (cùng những kẻ dính líu được mời).  Bộ phim tài liệu 52 phút của nữ đạo diễn người Ý sống tại Đức Bavaria lột tả chân thực, cảm động về những người Việt bần nông quyết chí nợ nần chồng chất để ra đi tìm kiếm giấc mơ châu Âu lao động làm thuê bị lừa khéo ra sao bị bạc đãi thế nào bởi cả Tây xù lẫn đồng hương đồng khói. Có hai anh bần nông đại diện đối tượng bị hãm hại ù cạc tiếng Anh tiếng Séc ngồi nem nép xem những người như mình trong hình kia mà cũng chẳng rõ lắm cái phim sẽ đưa đời mình đi đâu. Nhìn quanh thấy toàn Tây xù ăn diện ông to bà lớn xì xồ hãi lắm. Được đưa mic cho đại diện nạn nhân tệ buôn người kiểu mới phát biểu mà chỉ biết rối rít cảm ơn, một lòng tin tưởng vào công bằng chính nghĩa luật pháp nghiêm minh Tây phương sẽ đền bù được cho đồng nào mang về bõ công bị lợi dụng quần quật làm lụng. Ờ thì... 52 phút tiếng nói vô vọng và một buổi tiệc đứng với rượu vang rất nhã mừng phim ra mắt chứ cũng chẳng phải vì các anh mà cũng sẽ chẳng đưa đời các anh đi tới đâu hay giúp đền bù được xu nào dù chúng tôi cũng muốn lắm chứ. Thôi mà. Công lý ở đâu cũng chỉ đứng về phe kẻ mạnh. Chúng tôi cũng chỉ hô hào vậy thôi, cùng lắm là phim đi liên hoan phim, chính phủ thì vẫn bàng quan việc chính phủ, phi chính phủ thì vẫn cứ phi, luật sư thì vẫn cứ đi cãi cọ, công an thì đóng vụ này lại rồi. Chúng tôi, lát nữa thôi, sau khi các anh về, lũ chúng tôi dắt nhau ra cái nơi một chai vang bằng một tháng lương các anh ở đây, mấy thánh lương các anh ở nhà, hoặc khiêm tốn hơn thì một cốc bia bằng hai anh no đủ một ngày, mà hàn huyên tâm sự chúc tụng nhau cho thành công của bộ phim. Và các anh vẫn cứ đặt niềm tin vào lũ activists cánh Tả may ra thì được hơn nửa thật thà.
Hai kẻ đại diện cho lý do tụ tập đàn đúm của những kẻ đại diện cho sống tích cực đến đoạn tiệc đứng là hoang mang bối rối dắt nhau lủi thủi ra về kẻo lỡ tàu, lòng ngây thơ cảm động trước thịnh tình bác ái của bạn bè quốc tế.






Thursday, August 23, 2012

Nhàn cư vi bất thiện

1.
Ngoài kia có hai con bươm bướm trắng vờn lên vờn xuống. Vác súng ống (đi thuê) ra chụp mấy cái cảnh mơ màng như thơ Nguyễn Bính, chỉ tội không phải tơ vàng, mà là mấy cụm hoa lavande (nhà mình gọi là oải hương, nhỉ?) mới trồng trong vườn nhà.




Trông cũng được mà. Màu sắc bố cục được mà. Nhưng sao mà không thể nào ưng cho được. 
Cái gu thẩm mỹ của mình nó ngày một khác thế nào ấy. 
Những thứ đèm đẹp, mơ mơ hợp làm wallpapers hay là Facebook photo cover ấy, giờ chẳng gây hứng thú gì nữa.
Những thứ đẹp đẹp nhìn thấy khắp nơi trước kia cứ tấm tắc ngưỡng mộ mãi, chỉ mơ tự tay tạo ra được, thì bây giờ được rồi đấy, mà sao thấy nhạt đến thế là cùng. 

Thế mình đang tìm kiếm cái gì vậy? 
Ngày càng nhận ra rằng mình ngây ngất hơn với những gì có chút tà, có chút đen tối, có tính apocalyptic, gây sợ hãi, làm thức tỉnh khỏi cái êm êm đẹp đẹp đến gây buồn ngủ kia. 
Mà đồng thời cũng nhận ra hạn chế là không có khả năng tạo ra cái gì kiểu như thế. 


2.
Lâu nay, sờ vào thứ gì cũng thấy toát lên một điểm chung không biết gọi tên:

- Lại chơi với lửa (Linda Lê), đặc biệt là Con mắt Brion.
- Thất lạc cõi người (hay Nhân gian thất cách - Dazai Osamu)
- Cuộc săn cừu hoang và Nhảy nhảy nhảy (Haruki Murakami)
- Một tiểu thuyết Pháp (Fédéric Beigberder)
- La grande bouffe (phim của Marco Ferreri)


Đáng lẽ nếu ghi chép lại ngay và thường xuyên thì giờ đã biết gọi là cái gì rồi. Haiz. Chỉ mơ hồ cảm thấy, hình như họ đều muốn nói lời Philip K. Dick đã nói:

The appropriate response to reality is to go insane


Sunday, November 13, 2011

Bệnh viện

Vào blog bạn Ramblings thấy bạn kể bắt đầu làm hộ lý. (Nghĩa là trợ lý cho y tá, nhỉ?)
Thế là mình nhớ lại mấy hôm chia tay ông anh ruột thừa.

1. Bệnh viện ở đây cũng chia sẻ như ở nhà, nhưng mà rộng, 4 giường 1 phòng. Phòng hậu phẫu có mình với 3 bà. Hai bà hay ngáy, bất kể ngày đêm. Một bà hay chuyện, cứ líu lô suốt. Bà này ở chân giường trên biển ghi tên bệnh nhân còn đề rõ chức vụ giảng viên gì gì đấy rất oách. Bệnh nhân-giảng viên ABC. Giảng viên hay giáo sư hay thợ may, hay sinh viên chờ lấy bằng thì cũng có lúc phải lụy vì sức khỏe. Haiz.
Các bà giường bên thì héo hon quá thể. Các cô y tá các cô hộ lý đêm ngày phải chầu chực ra vào như thoi để lau rửa, để thay tã, để bón, để đổ bô. Đời gần hết một vòng quanh quẩn lại quay về như em bé mới đẻ nằm nôi.
Ở đây người ta thăm nhau ít, không đùm bọc cơm cháo bát nháo như bệnh viện ở nhà. Được thể không phải cho bệnh nhân ăn, các vị người nhà tha hồ mất tăm, dăm bữa mới vào một lượt. Mình thì mỗi ngày được thăm nom đến vài bận đâm thương các bà láng giềng.

Còn cái nghề y tá và hộ lý mới thật là cao quý. Chẳng ruột rà chẳng thân thích, mà các cô chăm chút như thể người nhà. Không hiểu bên ngoài bộ đồng phục trắng như thiên thần này các cô thường mặc gì, thường đi đâu chơi, bạn trai các cô có tử tế không, các cô mơ ước gì cho đời mình, ...

2. Kinh nghiệm khi được tiêm thuốc mê ngất lịm thực ra cũng không quá tệ. Chỉ như là mình bị kéo tuột vào đâu đó không xác định, không mộng mị, không thể cưỡng lại. Sợ nhất là lúc cần phải tỉnh ra, khi thuốc hết tác dụng, nó mới khó khăn, vật vã, nó mới run rẩy, nóng lạnh, nó mới hoảng loạn. Khi phải trải qua cái thứ đó, hình như từ ngoài phòng mổ cho tới tận lúc được đẩy vào đến phòng mình, không biết bao lâu, mấy giây, mấy phút, hay cả nửa giờ... cái phần thức tỉnh chỉ còn ghi nhận vào đâu đó trong bộ nhớ cảm giác âm ấm của một bàn tay vỗ về lên vai, xoa dịu lên trán, của ai đó ngay cạnh. Ai đó bận đồ y tá trắng.

Saturday, October 1, 2011

Khâu


Đêm dài bằng cuộn chỉ

Nơi cửa sổ
Hai con mắt hong khô
Hai đầu ngón tay lẩm cẩm
dò dẫm khâu lại
thịt da này với thịt da
Hai đầu ngón tay lẩy bẩy
mở toác ra
Hai con mắt ngác ngơ.

Ngày không buồn đến.

Thursday, April 28, 2011

Random things of this instant daily life.

- Thế nào mà lại được nhờ là trợ lý quay phim 1st/2nd AC. Thích thế! Chẳng phải chuyên môn của mình, nhưng ít ra để tâm thì cuối cùng cũng có kết quả :))

- Mấy cái café kênh kiệu đòi 1000 eur/ngày nếu đóng cửa cho mà quay. Bé bé xinh xinh ở khu Mouffetard hay sườn Panthéon mà kiếm oách thế thì thảo nào mật độ café cứ như là 100m/cái

- Cần phải pha thêm yếu tố sensual. Dạo này bị thích chữ sensual mê đi ấy.

- Farewell my concubine đẹp quá. Từ năm 93 đã nói mạnh về đấu tố với lại đồng tính thế mà vẫn khỏe nhỉ.

- Dã tâm làm phim periode ngày một ngùn ngụt chết không cơ chứ :))

- Không làm phim về "Lính Thợ" Việt Nam ở Pháp năm 1939-40 nữa thì sẽ blogging vậy. One day... one day... Các cụ già quá rồi, qua đời gần hết rồi. Có bao nhiêu người Pháp biết về các cụ? Có bao nhiêu người Việt biết về các cụ?

- Từ bao giờ mình bị bệnh nghiện kiểm tra hòm thư, cả hòm thư dưới gác lẫn hòm thư trên mạng.
Vì sao? Mong gì? Có gì ngoài spam và amazon giảm giá sách, có gì ngoài quảng cáo sushi với pizza mang tận nhà với hóa đơn các loại? Giữa những cái nhấp chuột vào nút xóa và những cú lia thư vào thùng rác, đâu đó là lấp lánh hy vọng vào những bất ngờ nho nhỏ. Ví dụ như, 2 phút trước khi bắt đầu viết câu này, một mail mới đến báo rằng một diễn viên từng đóng phim Entre les murs (The Class - Palme d'Or ở Cannes và đề cử Oscar 2008) một vai giáo viên rất phụ thôi, nhận lời đóng miễn phí trong phim của mình. Bõ công click chưa!

- Cinema is my "instant daily life". How long will this life last? Or in other words, how long will an instant last? Not as long as either the question, or the answer. But it's forever. Like Now. Now is instant. Every moment is instant. One after the other, continuously.

- I'm so fond of polaroid - the instant camera.

- Why am I so random? :))


Random photos by cellphone


There's a door and there's a street lamp



Joie de vivre


What season am I?



A lazy afternoon


A lazy afternoon No.2


Window


65 euros/tap


Talk

A lazy afternoon No.3


Another lazy afternoon


Photo store


Photo store No.2


Recycle life


True faces


Life in carton boxes


Life in carton boxes - No.2


Earings



:Dolls

Chasing shadow


Shoes and Still camera and Instant camera


Bouddhas for sale


Another lazy afternoon No.2


Saturday, December 18, 2010

Thoughts


Cô đơn là khi nào được khuyến mại gọi 3 số điện thoại di động miễn phí mà đếch có số nào để đăng ký, là khi nào dò qua danh sách 10 lần không biết nhắn cái gì cho ai bây giờ, là khi nào tỉnh dậy cứ muốn ngủ lại nữa vì làm gì có cuộc hẹn nào chờ đợi, là khi nào đợi một cuộc gọi không bao giờ tới, là khi nào đứng giữa một đám mà tự hỏi mình làm gì ở đây thế nhỉ, là khi nào âm nhạc cũng làm tâm hồn trĩu nặng thêm một vài ký lô, là khi nào bắt đầu tìm cách định nghĩa cô đơn là gì.


Wednesday, November 3, 2010

Thương mình



Cố lý giải cái cơ sự này mà không sao gỡ nổi: Thế nào mà lại khóc rấm rứt vì cái nầy.

Không không, mình không hỏi vì sao vì sao vì sao họ làm như vầy.

Mình chỉ đang muốn biết sẽ còn bao nhiêu tê liệt rồi lại tê liệt đau khổ đổ nát trước những cái nữanữa này nữa.

Mình chỉ đang cố hiểu nguồn cơn cảm giác như thể bị lột da lóc thịt xé miếng như làm món nộm gà xé phay, xong rồi còn trộn giấm muối tiêu ớt hành tây nữa cho đủ ngũ vị.


Mình chỉ thấy trong người như có ung thư đang nhân lên đang lan ra đang di căn rộng khắp đang rụng tóc đang khó thở đang biếng ăn đang nôn khan đang táo bón đang kinh tởm.

Mình kinh tởm.

Mình thương mình.



Sunday, May 16, 2010

Lời buồn thánh

Chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác điu hiu...
Chiều chủ nhật buồn, lặng nghe gió đi về...

Chiều chủ nhật buồn thì đúng. Chiều chủ nhật nào cũng buồn. Nằm trong căn gác đìu hiu. Căn gác thì rõ là đìu hiu, nằm thì không đúng. Trời không mưa, nhưng vì nhà cạnh nghĩa địa Montmartre nơi Truffaut yên nghỉ, nên cũng chẳng có gì mà nghe ngoài gió và quạ thảm thiết đêm ngày, và tất nhiên cả chiều.

Chiều chủ nhật buồn. Buồn nên cố tình dậy muộn. Mà không dậy luôn thì có phải tốt hơn không. Bữa brunch muộn vào lúc hai giờ ba tư phút chiều gồm có bánh mỳ vuông, pâté và bơ và cà chua và salami, và 1 quả chuối. Để át đi tiếng gió gào ở độ cao tầng 6 tây và tiếng quạ khóc, lọ mọ bật nhạc. Đầu tiên là do lân la vào blog TQ, nghe Có một ngày như thế. (Thực ra có một ngày gì đâu, ngày nào chẳng như thế như thế... anh đi đâu về đâu, tôi đi đâu về đâu.) Thở dài thật dài, bình loạn mấy câu rồi nâng lát bánh kẹp đủ thứ không cái gì ra với cái gì lên cắn. Mới chưa nuốt hết một miếng thì bỗng chuyển bài: Khánh Ly cất lời Em còn nhớ hay em đã quên. Ôi thế là thôi, tuyến lệ như bị hỏng van không khóa lại được, ướt cả bánh mì lẫn áo quần chăn đệm. Ôi thế là thôi cứ nức nở mà ăn, ăn hết 4 lát bánh thì có tí nguôi ngoai. Vừa chưa được bao lâu thì đến Lời buồn thánh, đến Chiều chủ nhật buồn nằm trong căn gác đìu hiu ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều trời mưa trời mưa không dứt ô hay mình vẫn cô liêu.
Ô hay, sao mà phải kêu ca. Ai bắt đổi món ăn quen với ly chè thơm lấy bánh mì pâté thịt nguội, ai bắt đổi chút nắng trong tiếng gà trưa lấy gió hanh hao nức nở trong tiếng quạ gần xa, ai bắt đổi dưới hiên nhà nước dâng tràn, phố bỗng là dòng sông uốn quanh lấy ngược xuôi tấp nập lạc lối lạnh lẽo neon đèn điện metro bên dưới lòng kinh đô ánh sáng?
Ô hay có gì mà than van, chỉ thật giận bác TCS cứ đem lòng mề ruột gan phèo phổi con nhà người ta ra mà ca lên như thế như thế.

Monday, July 27, 2009

Thắc mắc

Trong lòng bực tức anh ách bấy lâu, không biết cách nào giải tỏa.

1. Trong bản tin thời sự lúc 19h cách đây 3 ngày, nếu không nhầm thì là thứ 5 ngày 23 tháng 7, có phóng sự nói về Lào Cai (hay đâu đó không nhớ chính xác) nổi lên phong trào nuôi trâu. Những phóng sự kiểu này là những cái thiếu tin quá đành phải đưa lên.
Một bản tin thời sự 19h cần phải dài 30 phút, 5 đến 10 là tin quốc tế, nghĩa là 20 đến 25 phút là tin trong nước. Khi nào có cụ nào đi công du tư du thăm hỏi quan chức nước nào đặc biệt là các nước cộng sản anh em, hoặc có nước nào rồng đến nhà tôm hoành tráng đón chào thì coi như mừng húm, bởi vì riêng các phần tung hô những vị ấy và công lao dâng hiến cho tình hữu nghị hai bên cũng đã chiếm quá bán bản tin rồi. Những thông tin kinh tế văn hóa còn lại có tí teo, gói gọn trong khánh thành cái gì ở đâu lễ hội ra làm sao quy mô to tận ngần nảo ngần nào...
Thế nhưng mà một năm 365 ngày tin tức, không thể cứ các đoàn đại biểu thăm nhau mãi được, nên cũng phải nặn/rặn ra tin. Khi nào thừa sóng thì tin vùng sâu vùng xa tình hình đời sống nhân dân cải thiện sẽ được đẩy thật là mạnh. Một cái tin nuôi trâu sẽ gồm các phần cơ bản thế này:

- Huyện nào tỉnh nào đẩy mạnh phát triển nuôi trâu
- Đời sống bà con khấm khá
- Phát biểu của 2, 3 nông dân trong xã chứng minh sự khấm khá tranh thủ đội ơn Đảng ơn Chính Phủ
- Phát thanh viên đại diện nói lên nguyện vọng toàn dân mong rằng mô hình này được nhân rộng ở đây ở kia.

Cái tin chính nó là như vầy, nhưng cái hôm có tin nuôi trâu kia có mấy chi tiết làm dấy lên niềm thương tiếc hơn 2 phút sóng của nhà đài vô tận.
Thứ nhất, làm sao mà phải cố nhét vào một cái tin phát triển nuôi trâu cái câu "noi theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh"?
Thứ hai, làm sao mà cơ quan ngôn luận của Đảng và Nhà nước lại đi tuyên truyền sai kiến thức cho 86 triệu dân xem ti vi giờ ăn cơm rằng là "nuôi trâu rẽ nghĩa là con trâu nó rẽ vào nhà ai thì nhà ấy thoát nghèo."? Nghe câu này xong cứ muốn ...chửi bậy. Hic. Phóng viên nhà đài mà không biết nuôi trâu rẽ nghĩa là nuôi trâu thuê, người nuôi con trâu cái đến kỳ nó đẻ sẽ được nhận nghé lứa thứ 2 về coi như trả công nuôi thuê từ bấy. Ấy thế mà cứ khơi khơi giảng giải trên ti vi như thế, như thế... Quá sợ.
Thứ ba, trước mỗi lời người được phỏng vấn trình bày, các bạn biên tập viên viết cho các bạn phát thanh viên đọc trước trọn vẹn ý (thậm chí không khác lời) của nhân chứng sắp tuôn ra là vì sao?
Ví dụ thế này:
PTV - Như vậy là nhờ có phát triển nuôi trâu, từng hộ gia đình trong thôn cùng nhau khấm khá dần lên, các cháu được đến trường, không còn sợ không có cái chữ (sic) nữa.
Anh nông dân A - Từ khi chúng tôi thực hiện nuôi trâu rẽ theo chỉ đạo hướng dẫn của xã, gia đình tôi đã khá lên, có đồng ra đồng vào, con tôi cũng được đi học, gia đình tôi không còn sợ đói, sợ mù chữ nữa.
Thứ tư, trong cơn không biết làm gì với tư liệu quay và lời bình, các bác BTV cứ đi tả lại cái gì có trên hình cho bà con nghe lại lần nữa, vì sợ bà con không hiểu mình đang nhìn gì, hay đây là phương pháp nhấn mạnh tấn công thính giác và thị giác đồng thời?

2. Từ lúc mới lớn lên một tí, lẫm chẫm bò, thích nhìn tranh và đôi lúc xé tranh, mẹ đã mua cho quyển truyện Thánh Gióng có hình minh họa và thậm chí phụ đề tiếng Anh. Rồi đến khi đi học, trong môn văn (hình như thế) không rõ lớp mấy mình lại được học truyền thuyết Phù Đổng Thiên Vương - ông Gióng cưỡi ngựa bay lên giời ở Sóc Sơn. Đến cuối cấp 2 thì không có lớp nào là không bị/được đi thăm đền Gióng cả một ngày hò hét leo trèo đuổi bắt khắc tên ai nớp viu nhí nhố. Thế là trong tiềm thức của mình, Thánh Gióng rõ ràng phải là Thánh Gióng chứ không thể nào là Thánh Dóng. Thì là bởi vì làng Phù Đổng nơi sinh ra cậu bé 3 tuổi biết đánh giặc có tên nôm là làng Gióng.
Thế mà không hiểu làm sao các bác rỗi hơi "trên Bộ" lại đưa ra lý thuyết mới Thánh Gióng phải là Thánh Dóng cơ. Các bác nhàn cư vi bất thiện, muốn viết lại truyền thuyết, thế các cháu phải làm thế nào?

3. Quay lại với mấy chương trình kỷ niệm 27/7 trên ti vi:
Vở (chẳng biết gọi là vở gì, kịch? ca kịch? tạp kỹ?) Hang Tám Cô tối thứ 7 ngày 25/7 dựng lại sự kiện năm 72, trên tuyến đường 20 Quảng Bình, 4 cô và 4 anh bộ đội vào trong hang tránh bom bị bom lấp cửa hang và hy sinh trong ấy. Vấn đề là ở cái vở kịch: kitsch, và bịa đặt.
Cái vở chẳng biết gọi là vở gì kia đưa thêm vào chi tiết đứa bé bị bỏ rơi trong hang không biết ở đâu ra làm cho người xem bán tín bán nghi chẳng hiểu đấy là sự thật mới được khai quật, hay là nhà biên kịch nào vui tay viết vào cho thêm phần lâm ly??! (Mà nếu có thế thì cũng phải chú thích cái gì thật cái gì phóng tác chứ lị.)
Cái kitsch thì phơi bày ra đấy, chẳng cần phải bàn.

Cuối tuần thật là ...haizzzzzz

PS: Mình yêu quý bộ sách Chuyện Đông Chuyện Tây của cụ An Chi nhưng mà lại chỉ có từ tập 2 tới tập 6. Mình băn khoăn không biết ai có tập 1 và sau tập 6 (hình như là có tập 7 nữa thì phải) có thể cho mình mượn (photocopy) hoặc mua (lại) hoặc xin (xỏ) không nhỉ?? Hic hic
Đội ơn các nhà hảo tâm... :)

Wednesday, June 24, 2009

White lies

Hồi bé học tiếng Anh ở Trung tâm, thường hay có topic là White lies, nên hay không.

Phe thì bảo là không, nói dối kiểu gì cũng không được. Truth hurts nhưng mà lie kills.

Phe thì bảo là có, vì có những lời nói dối có lợi. Ví dụ như lạm phát 20% chính phủ bảo là có 10%, để dân yên tâm tăng gia sản xuất. Chính phủ bảo đấy là white lie. Ví dụ như Louka nói dối Kolja là bà em ngủ thay vì bảo là chết khi thấy em cứ cố nói chuyện với bà trong bồn tắm qua cái vòi sen giả làm ống nghe điện thoại.

Mình từng tin là có. Và mình xếp những white lie đấy vào cùng loại với truth.

Nên mình cứ tưởng là mình chưa bao giờ nói dối.

Một ngày kia, mình nghĩ rằng sẽ tránh cho ai đó lo lắng bằng một lời white lie ngàn năm có một và bỗng nhiên nhận ra trắng hay đen hay xanh đỏ tím vàng gì thì cũng vẫn là nói dối.

Và ai đó không còn tin mình nữa.

Nó giống như trò chơi một người bịt mắt, một người dắt người bị bịt mắt từ điểm A đến điểm B. Ai đó bây giờ trở thành người bị bịt mắt, không tin vào bàn tay mình dắt đi.

Mình thì rơi tự do… Lòng tin của ai đó từng như là cái ghế cho mình ngồi tựa. Mình đứng lên làm gì đó, rồi ngồi xuống mà không nhìn: cái ghế bị rút mất.

Ai đó không tin vào mình nữa, giống như mình bị ngồi vào khoảng không của cái ghế bị rút mất.

Ngã ngồi, và khóc tu tu.

Thậm chí ai đó sẽ không còn tin đấy là nước mắt nữa.

Thậm chí thế là bát nước hắt đi.

Bát nước hắt đi cũng như chuyện ai đó kể về anh thợ lặn. Anh thợ lặn đeo đồng hồ đo áp lực nước và độ sâu của biển. Anh cứ lặn xuống mãi, xuống mãi, thách thức biển cả bao dung. Anh ngạo mạn đạt hết record này đến record nọ. Đến một lúc, anh đã vượt qua chính mình, lập kỷ lục chưa ai từng lập, đồng thời cũng phát hiện ra từ độ sâu ấy anh sẽ không còn bơi lên được nữa. Anh sẽ không bao giờ quay lại tới mặt biển.

Mình không muốn lập kỷ lục. Mình không muốn lo bò trắng răng, không muốn tin vào white lies nữa.

Mình chỉ muốn lấy lại cái ghế thôi.            

Sunday, May 3, 2009

Bơi

-       Hết mt ghế ri.
-       Kia kìa. Bãi c. Nhé?
-       Uh. Có tan đy. bôi không?
-       Có. […] Đằng sau này. Hộ cái. Uhm. Uhm. Dưới tí nữa. Uhm. Xanh kiêu.
-      
 


-        C’est chome, cette pelouse.
-        Koi?
-        La pelouse est moche.
-       
-        T’as un bouquin là?
-        Mouais.
-        Le quel?
-        Kafka sur le rivage.
-        Tiens, tu choisis qui parmi ces mecs là? Celui à ta gauche semble pas mal hein? Ou bien celui là bas? Hein?
-       
-        Elle me plait celle en rouge là. Elle est hot, non? Elle nage pas. Mais bien bronzée. Aie. Mignonne et tout…
-       
-        J’aime pas trop ces gens là. J’en ai mare. Les enfants courent, et crient, les mères les suivent et crient aussi. Les pères boivent de la bierre et rient trop fort. Et ils restent tous leurs ordures asiatiques autour…
-        Pourkoi viens tu ici alors? Je m’en fiche. Tais-toi.

 


-       So, you know what, he says, “Don't you know that mommy lets me do whatever I want?” And then there’s a flash back. He went to his parents’ room. It was closed. At the door he shouted, “Can I have one more robot in the store next door, mommy?” And then he heard his mom scream back, “Oh yeah, yes yes. Oh yes yes yes. Uhm… Uhm… Oh yeah I love that…” And then there was a slogan on the screen, something like, like… uh… Don’t forget to use condom.
-       Ha ha.
-       Oh, ha ha ha.
-       Ha ha ha ha ha. This is cute.
 


-        Sao thế?
-        Ton mún ti tè.
-        Đi đi.
-        Ti tâu?
-        Nào ra đây. Xùy… Xùy…
-        Sao thế? Tè à? Sao không cho nó vào trong kia?
-        Trong kia nào? C đ tè ch đ làm gì. Ca n. Són ra ướt qun ri đây này. Ra b cho xung b đi.
 


-       Hi, can I sit here?
-       OK.
-       Thanks.
-      
-       So you’re from here I suppose?
-       Yes. I’m not. I’m from town far away. But I live here. Where you come from?
-       Toi la nguoi Mý.
-       Haha. You speak Vietnamese. You can speak Vietnamese?
-       No, not really. Just some sentence.
-       That’s good already.
-       So, you live here… What do you do?
-       Uh, ah, uhm. I sale things in a shop. You? You work or you travel?
-        I want to adopt a child. And, a girlfriend, if it is possible.
-       Everything possible.
-       Ha, I hope so. 
-      
-      
-       How old are you?
-       I’m, uh, can you guess?
-       You 40.
-       Ha ha. That’s nice of you. I’m almost 60.
-       That’s OK. You look OK. You look 40. So you are 40 for me. I’m 30.
-       OK then. Thanks anyway. I wonder why you guys always ask about age.
-       What?
-       No, nothing important.
-      
-       Can I buy you a drink?
-       Drink? OK I drink orange.
-  Hey you, an orange juice and a vodka tonic. So, do you wanna teach me Vietnamese?
-       No problem. I have time. But I have no place.
-       That’s great. You can come to my place then. We can start whenever you can.
-       OK. I will think.
-       Thank you. Oh, by the way, my name is Bob. What’s your name?
-       You can call me Lan.
 


-       Này, nghe không?
-       … Mi đa mt tai.
-       Hôm nay được nh. Tha h tanned. Thế cơ mà.