Wednesday, November 3, 2010

Thương mình



Cố lý giải cái cơ sự này mà không sao gỡ nổi: Thế nào mà lại khóc rấm rứt vì cái nầy.

Không không, mình không hỏi vì sao vì sao vì sao họ làm như vầy.

Mình chỉ đang muốn biết sẽ còn bao nhiêu tê liệt rồi lại tê liệt đau khổ đổ nát trước những cái nữanữa này nữa.

Mình chỉ đang cố hiểu nguồn cơn cảm giác như thể bị lột da lóc thịt xé miếng như làm món nộm gà xé phay, xong rồi còn trộn giấm muối tiêu ớt hành tây nữa cho đủ ngũ vị.


Mình chỉ thấy trong người như có ung thư đang nhân lên đang lan ra đang di căn rộng khắp đang rụng tóc đang khó thở đang biếng ăn đang nôn khan đang táo bón đang kinh tởm.

Mình kinh tởm.

Mình thương mình.



5 comments:

  1. Minh cung cam thay ghe tom nhung con nguoi do va nhung viec ho lam. Nhung thiet hai ve tinh than khung khiep hon nhieu ve the chat.

    Va minh lo so rang, cu nhu the thi se den 1 luc nao do, minh ghe tom cai dat nuoc bi lanh dao boi nhung con nguoi nhu the. Khi do neu minh ma ko di ra khoi duoc dat nuoc day thi minh mot la noi loa.n, hai la tu tu.

    ReplyDelete
  2. Chán ngán không thể nào kể hết.
    Cuối tuần rồi mình ở Paris, tự dưng muốn cà phê với Trang, mà tiếc quá không có số điện thoại. Nếu được, Trang cho mình số điện thoại vào marcuscello@gmail.com nhé. Cảm ơn và hy vọng gặp lần tới.

    ReplyDelete
  3. @ KV: anh có đưa em về bên kia sông Đuống ko mà an ủi? :(
    @ Marcus: Anh có gặp chị Việt Linh ko? Paris vui ko? Uh sẽ gặp sẽ gặp chứ, someday, somewhere, somehow!!!

    ReplyDelete