Sunday, May 16, 2010

Lời buồn thánh

Chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác điu hiu...
Chiều chủ nhật buồn, lặng nghe gió đi về...

Chiều chủ nhật buồn thì đúng. Chiều chủ nhật nào cũng buồn. Nằm trong căn gác đìu hiu. Căn gác thì rõ là đìu hiu, nằm thì không đúng. Trời không mưa, nhưng vì nhà cạnh nghĩa địa Montmartre nơi Truffaut yên nghỉ, nên cũng chẳng có gì mà nghe ngoài gió và quạ thảm thiết đêm ngày, và tất nhiên cả chiều.

Chiều chủ nhật buồn. Buồn nên cố tình dậy muộn. Mà không dậy luôn thì có phải tốt hơn không. Bữa brunch muộn vào lúc hai giờ ba tư phút chiều gồm có bánh mỳ vuông, pâté và bơ và cà chua và salami, và 1 quả chuối. Để át đi tiếng gió gào ở độ cao tầng 6 tây và tiếng quạ khóc, lọ mọ bật nhạc. Đầu tiên là do lân la vào blog TQ, nghe Có một ngày như thế. (Thực ra có một ngày gì đâu, ngày nào chẳng như thế như thế... anh đi đâu về đâu, tôi đi đâu về đâu.) Thở dài thật dài, bình loạn mấy câu rồi nâng lát bánh kẹp đủ thứ không cái gì ra với cái gì lên cắn. Mới chưa nuốt hết một miếng thì bỗng chuyển bài: Khánh Ly cất lời Em còn nhớ hay em đã quên. Ôi thế là thôi, tuyến lệ như bị hỏng van không khóa lại được, ướt cả bánh mì lẫn áo quần chăn đệm. Ôi thế là thôi cứ nức nở mà ăn, ăn hết 4 lát bánh thì có tí nguôi ngoai. Vừa chưa được bao lâu thì đến Lời buồn thánh, đến Chiều chủ nhật buồn nằm trong căn gác đìu hiu ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều trời mưa trời mưa không dứt ô hay mình vẫn cô liêu.
Ô hay, sao mà phải kêu ca. Ai bắt đổi món ăn quen với ly chè thơm lấy bánh mì pâté thịt nguội, ai bắt đổi chút nắng trong tiếng gà trưa lấy gió hanh hao nức nở trong tiếng quạ gần xa, ai bắt đổi dưới hiên nhà nước dâng tràn, phố bỗng là dòng sông uốn quanh lấy ngược xuôi tấp nập lạc lối lạnh lẽo neon đèn điện metro bên dưới lòng kinh đô ánh sáng?
Ô hay có gì mà than van, chỉ thật giận bác TCS cứ đem lòng mề ruột gan phèo phổi con nhà người ta ra mà ca lên như thế như thế.

7 comments:

  1. - 4 miếng xăn úyt cho một cơn nức nở! tài!
    - chị cũng thích Khánh ly hơn dù bạn TQ cứ chê, KL là ca sĩ của buổi chiều, nhất là chiều chủ nhật! chiều nay chị cũng nghe KL với Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ ...

    ReplyDelete
  2. Ôi ôi cái bài chị nghe ấy nhờ nó mà em bịa hẳn được một cái kịch bản đấy, mặc dù kịch bản thì dựa trên truyện ngắn trong tập Người vớt phù du nhưng được nâng đỡ bằng "Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ/ Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa/ ... /Làm sao em biết đời sống buồn tênh." ... Viết "cho vui" để mua buồn chị ạ hehe
    http://trangnghiem.blogspot.com/2009/05/em-khao-co-tap-2.html

    ReplyDelete
  3. Bạn KV thót cái gì thế ạ? hị :D

    ReplyDelete
  4. nhà chị cạnh Montmartre? Nhà em cũng ngay cạnh cái nghĩa địa đó :D. Đằng sau nó thì chính xác hơn. Nếu chủ nhật chị có buồn đìu hiu cứ chạy ra đằng trước đồi mà nghe ngóng. Cái thứ Fete Tây giữa lòng kinh đô ánh sáng trở nên bớt lạnh lẽo và hoàng nhoáng hơn. Guignol, musicien de rue, jazz, country, musique traditionnelle... chưa kể thi thoảng có fete của village Monmartrois. Em thì thấy mình có phần may mắn vì ở montmartre, chí ít ra, chỉ cần bước ra đường sẽ thấy không phải chủ nhật nào cũng buồn cô quạnh!!!

    ReplyDelete
  5. Từ nhà mình bước mấy bước rồi trèo hàng rào là vào đến nghĩa địa đấy. Camille Tahan đấy :D Ở Phía Place de Clichy. Thế ấy ở phía nào? Hồi trước trong 2 tháng ngày nào cũng leo qua đồi đi học rồi leo về. Lần này tuyệt ko có lúc nào mò lên đấy. Nó thương mại chết đi ấy hihi.

    ReplyDelete
  6. buồn từ mấy tháng trước giờ mới gặp :-)

    ReplyDelete