Tuesday, May 11, 2010

Vấn tóc và những chuyện tào lao

1. Vấn tóc
Tại sao con gái bây giờ thôi không vấn tóc nữa? Về mode mà nói thì nó từng được thực hành hàng mấy trăm năm ít ra là khắp lượt đồng bằng Bắc Bộ. Người ta từng cho là đẹp, và bây giờ đôi người vẫn cho là đẹp vì vẫn chụp lịch các chị thắt yếm vấn tóc bên hoa sen hoa súng ấy thôi (cho dù là màu phải thật là chối ấy nhé). Mode có thể được quay vòng như quần loe đã từng quanh đi quẩn lại, như quần bom, như màu tím và ngày càng quay vòng gấp hơn, nhưng có thể cũng chết luôn như váy bu gà/lồng bàn với đăng ten các thể loại bởi vì rằng là bất tiện. Nhưng vấn tóc thì lại rất tiện: nhanh, gọn và sáng sủa mặt mày. Thế sao người ta thôi vấn tóc?
Vì không có tóc mà vấn chứ sao!! Haiz. Đứa nào bây giờ ra đường thế chắc bị bảo là hâm.
Khi nào mà bỗng một ngày các mẹ các chị lại như thế như thế, mặc áo cánh xách làn thì ngất nhỉ?

2. Lạ hơn cả hư cấu
Số là đang sửa kịch bản, đến đoạn tắc tị bèn mở phim ấy (Stranger than fiction) ra xem. Thích thú phết. Không phải vì cái thể mise en abime đã được khai thác nhiều nhiều rồi, không phải vì chuyện số phận với lại không số phận, không phải vì bác Al Pacino (vai phụ nhé) vẫn hấp dẫn thế hay vì em Maggie Gyllenhaal tí to đóng khá hay ho. Cũng không phải vì nhờ nó mà bỗng có cảm hứng cho cái kịch bản chết tiệt đang nằm thoi thóp dúi dụi trong góc màn hình máy tính. "Lạ hơn cả hư cấu" có cái plot khá lạ nhưng thú vị hơn là cái cách mô tả về nỗi cô đơn theo một giọng châm biếm tưng tửng. Cô đơn trong phim hay tiểu thuyết thì nhiều vô vàn, như M.S. Fogg trong Moon Palace, như Bruno và Michel trong Hạt cơ bản, như Alexander Supertramp/Christopher McCandless trong Into the wild, như Mattia và Alice trong Nỗi cô đơn của những con số nguyên tố, như ba nhân vật trong Vive l'amour và ba nhân vật trong What time is it there? của Tsai Ming-liang. Không có cái nào như cái này, làm cười mỉm, kiểu thông minh và thông cảm, rồi rớt nước mắt (1 giọt) lúc nào không hay. Người ta làm cái kết happy ending và thậm chí còn giải thích cặn kẽ vì sao phim phải kết thúc như thế như thế (chưa thấy phim nào làm vậy, trong số phim ít ỏi đã xem, dĩ nhiên) nhưng mình vẫn sẽ thích hơn mặc dù sẽ rỏ nhiều giọt hơn nếu phim kết thúc như cái truyện trong phim đáng ra phải kết thúc ở version đầu.
Phim ảnh thao túng người xem gớm thật!!!
À mà trong phim nhân vật giáo sư rất dễ thương của bác Al Pacino có nhắc đến nhà văn Italo Calvino. May mà nhờ Nhã Nam đã kịp đọc bác này, không thì lại ngơ ngác. :D

3. Casting
Trong phim sắp quay, chị vợ châu Á cuối cũng sẽ bỏ chồng Tây với những những lý do a bê xê đê do ta sắp đặt. Cái khó cho ta là các chị đến casting dù trong thông báo tuyển diễn viên có đề chữ to tổ bố là Asian và nói tiếng Anh thì cũng vẫn dẫn xác đến mắt xanh tóc đen, ý là lai tuốt. Hic. Có một chị lai, nhưng lai Việt Nhật, thì diễn xuất không khá hơn các chị Nhật trong phim Nhật quay ở Nhật: cứ như con mèo may mắn Maneki Neko. Tóm lại là overacting.

4. Có lẽ nên tào lao thường xuyên hơn. Khả năng giải tỏa depression có vẻ lớn.

4 comments:

  1. Hoan hô quyết định tào lao thường xuyên (bển có mưa hông em ;))

    ReplyDelete
  2. Cả hôm qua cả hôm kia mưa ác liệt chị ạ. :D Chị bắt thóp em rồi :)) Đúng là vì thế mà ngồi nhà tào lao haha.

    ReplyDelete
  3. Có em truly Asian và speaking English. Có casting được không ạ?

    ReplyDelete
  4. Em ano ở đâu đấy ạ? xin mời đến casting thoải mái ạ. Xin cho email để gửi infos nữa ạ :D

    ReplyDelete