Hồi bé học tiếng Anh ở Trung tâm, thường hay có topic là White lies, nên hay không.
Phe thì bảo là không, nói dối kiểu gì cũng không được. Truth hurts nhưng mà lie kills.
Phe thì bảo là có, vì có những lời nói dối có lợi. Ví dụ như lạm phát 20% chính phủ bảo là có 10%, để dân yên tâm tăng gia sản xuất. Chính phủ bảo đấy là white lie. Ví dụ như Louka nói dối Kolja là bà em ngủ thay vì bảo là chết khi thấy em cứ cố nói chuyện với bà trong bồn tắm qua cái vòi sen giả làm ống nghe điện thoại.
Mình từng tin là có. Và mình xếp những white lie đấy vào cùng loại với truth.
Nên mình cứ tưởng là mình chưa bao giờ nói dối.
Một ngày kia, mình nghĩ rằng sẽ tránh cho ai đó lo lắng bằng một lời white lie ngàn năm có một và bỗng nhiên nhận ra trắng hay đen hay xanh đỏ tím vàng gì thì cũng vẫn là nói dối.
Và ai đó không còn tin mình nữa.
Nó giống như trò chơi một người bịt mắt, một người dắt người bị bịt mắt từ điểm A đến điểm B. Ai đó bây giờ trở thành người bị bịt mắt, không tin vào bàn tay mình dắt đi.
Mình thì rơi tự do… Lòng tin của ai đó từng như là cái ghế cho mình ngồi tựa. Mình đứng lên làm gì đó, rồi ngồi xuống mà không nhìn: cái ghế bị rút mất.
Ai đó không tin vào mình nữa, giống như mình bị ngồi vào khoảng không của cái ghế bị rút mất.
Ngã ngồi, và khóc tu tu.
Thậm chí ai đó sẽ không còn tin đấy là nước mắt nữa.
Thậm chí thế là bát nước hắt đi.
Bát nước hắt đi cũng như chuyện ai đó kể về anh thợ lặn. Anh thợ lặn đeo đồng hồ đo áp lực nước và độ sâu của biển. Anh cứ lặn xuống mãi, xuống mãi, thách thức biển cả bao dung. Anh ngạo mạn đạt hết record này đến record nọ. Đến một lúc, anh đã vượt qua chính mình, lập kỷ lục chưa ai từng lập, đồng thời cũng phát hiện ra từ độ sâu ấy anh sẽ không còn bơi lên được nữa. Anh sẽ không bao giờ quay lại tới mặt biển.
Mình không muốn lập kỷ lục. Mình không muốn lo bò trắng răng, không muốn tin vào white lies nữa.
Mình chỉ muốn lấy lại cái ghế thôi.
No comments:
Post a Comment