Monday, November 19, 2012

Trại tị nạn

Chủ nhật, ngày 18 tháng 11.

Hôm nay được bạn làm ở tổ chức OPU (Tổ chức cứu trợ tị nạn Séc) cho đi thăm ké một trại cách Praha độ hơn 1 tiếng. (Kể từ ngày được học lái xe 4 bánh, con người ta thường có xu hướng tính đường xa bằng thời gian ngồi dzìn dzìn trong ấy).
Bọn mình mang cho họ một chồng báo tiếng Việt. Bạn mình mang hạt cườm, bộ dụng cụ làm vòng vèo, tranh tô màu, với lại cả màu nữa.
Bọn mình tới nơi tầm đầu giờ chiều. Chỗ ấy chắc phải xa cái làng gần nhất đến cả chục cây số. Qua cổng một, rồi cổng hai quẹt thẻ từ, rồi đi mãi vào trong, thấy một tòa nhà chắc 5 tầng, chơ vơ tựa vào rừng. Rừng cây. Rừng hàng rào. Rừng dây thép gai.
Đi vào rồi lại qua một sân rồi mới đến một khu nhà thấp. Bọn mình vào một phòng chơi bóng. Bạn mình bắt tay ngay vào treo lưới để chuẩn bị chơi bóng chuyền. Nó thạo như đã làm cả chục lần rồi.
Ờ, lần đầu trong đời chơi bóng chuyền. Người thì lùn một mẩu, cố mãi không tới 1m6. Nhìn cái lưới treo lên mà vãi mồ hôi.
Mấy phút sau, một đoàn khoảng 10 người toàn nam là nam hồ hởi vào, chào hỏi bạn mình thân thiết. Phải đến hơn nửa là người Việt. Mình không biết tổng cộng có bao nhiêu người Việt ở đây. Có vẻ cũng đông nhưng vẫn không bằng Ukraina thì phải. Bọn mình mang cho họ báo cũ, báo bà ngoại nhờ mang từ tận Việt Nam sang mỗi lần có ai về, bà đọc xong, cất cẩn thận ra một chỗ riêng, cho những dịp như thế này. Có tờ chắc cũ độ vài tuần, có tờ cũ đến cả một, hai tháng. Giá bọn mình có báo mới hơn. Mà có khác gì không, với những người sống ở đây cả nửa năm, cả một năm, cả mấy năm, chỉ chờ với đợi?
Mỗi đội sáu người. Cứ bên nào 25 điểm trước thì thắng, rồi đổi sân. Hiệp đầu mình chẳng sờ được vào bóng quả nào. Bóng đến còn né chứ. Hiệp 2 sờ được vào 3 lần thì làm hỏng cả ba. Hiệp 3, bị đến lượt giao bóng. Sợ làm hỏng quá, cứ đứng đực ra mặt đỏ dừ. Cả hai đội ta và đội bạn đều vỗ tay cổ vũ, chỉ cách làm sao đứng từ ngoài vạch mà qua được cái lưới cao gần 2 mét rưỡi. Tổ sư. Thế nào mà đánh được. Đội thắng quả ấy, thế là giao liên tục 2 lần đều qua. Hiệp 4, thậm chí còn ghi 1 bàn. Vâng, 1 lần duy nhất đỡ nổi 1 quả, không chạy, không trượt, lại còn ghi bàn. 1 lần duy nhất trong đời.
Trong nhóm họ có một anh người Thái xưng chú với mình, nói tiếng Việt nhoay nhoáy. Chú mới ở trong đó có 2 tháng. Hình như ai ở trong trại ít lâu rồi cũng nói được ít nhiều tiếng Việt. Thế mới hay. Chứ tiếng Séc thì nói làm gì.
Đang ngất ngây đà thắng thì hết giờ. Hết 1 tiếng, đoàn ấy lại đi hàng một về một dãy nhà ngay gần đó. Dãy riêng cho nam giới thì phải.

Sau một hồi lắt léo. Bọn mình bây giờ tới chỗ xâu vòng và tô màu, hình như bên nhà nữ. Dưới tầng hầm có một phòng rộng, cũ và buồn, nhưng ấm. 2 đứa, một đứa con gái người Nga/Ukraina 6 tuổi tên là Nata, một thằng ku Trung Quốc mặt tròn xoe mắt híp như Mông Cổ, bé tí láu lỉnh, tự nhận là đã lên 8. 1 phụ nữ lớn tuổi tóc hoe đỏ, và một phụ nữ trẻ, vẻ Trung Á có thể  Bắc Á, mang theo một bé con còn chưa thôi nôi, cả 2 người lớn đều có nụ cười ủ dột. Đến mức mình không dám nhìn họ trực diện lâu quá 2 giây. Họ ngồi lặng lẽ xâu hạt, cũng chẳng nói chuyện với nhau. May mà cả cái đội xâu hạt quốc tế, cả người thăm lẫn người được thăm, 2 Séc, 2 Việt, 2 có-lẽ-là-Ukraina, 1 Trung Quốc, 1 Nga/Ukraina ấy, nhờ thằng cu Trung Quốc mà đâm ra có tiếng nói tiếng cười. Thằng cu mắt híp hỏi mình bằng tiếng Việt cô có phải Việt Nam không. Rồi nó nói tiếng Séc líu lo, gọi mày râu duy nhất trong đoàn là Captain. Da nó ngăm ngăm, hai cái má nó hồng như hai qủa đào chín, nó tô ngay một con ong to đùng màu hồng chứ. Con bé Nata lúc đầu mặt cúi gằm gằm, về sau cũng cười nắc nẻ. Đôi mắt nó cái lúc nó quay lại cười bẽn lẽn lần cuối trước khi bị bắt lên gác lúc hết giờ. Ôi chao là đôi mắt.

Mình ký ngay một cái giấy khỉ gió gì đấy để mỗi tháng lại quay lại đó một lần.
Tháng sau sẽ ngay trước Giáng sinh ít ngày.
Lúc ấy có khi đã được cầm vô-lăng vù vù, vù vù rồi ấy chứ.

No comments:

Post a Comment