Saturday, December 18, 2010

Thoughts


Cô đơn là khi nào được khuyến mại gọi 3 số điện thoại di động miễn phí mà đếch có số nào để đăng ký, là khi nào dò qua danh sách 10 lần không biết nhắn cái gì cho ai bây giờ, là khi nào tỉnh dậy cứ muốn ngủ lại nữa vì làm gì có cuộc hẹn nào chờ đợi, là khi nào đợi một cuộc gọi không bao giờ tới, là khi nào đứng giữa một đám mà tự hỏi mình làm gì ở đây thế nhỉ, là khi nào âm nhạc cũng làm tâm hồn trĩu nặng thêm một vài ký lô, là khi nào bắt đầu tìm cách định nghĩa cô đơn là gì.


Saturday, December 4, 2010

Trích (II)


(Cho em mạn phép tí tẹo thôi ạạạ!!)
THỜI CỦA NHỮNG BÀN TAY NHUỘM
xảy ra không lâu sau những vụ tự sát sai lầm, thời của những bàn tay nhuộm bắt đầu khi bác làm bánh cuộn Herzog J quan sát thấy những chiếc bánh cuộn không được thận trọng để mắt tới là lại thỉnh thoảng biến mất. Bác bèn lặp lại việc quan sát nhiều lần, trong khi xếp bánh cuộn trong cửa hàng bánh ngọt của bác, thậm chí còn đánh dấu vị trí chúng nó bằng bút chì than, thế mà mỗi lần bác quay đi rất nhanh và liếc trộm lại đằng sau, cũng chỉ có mấy cái vạch đánh dấu là còn.
Mấy cái trò trộm cắp này, bác nói.
Vào thời điểm ấy trong dòng lịch sử của chúng ta, Giáo sĩ Kiệt Xuất Fagel F (Xem thêm Phụ lục B: Danh sách các Giáo sĩ Thẳng Lưng) là Trưởng ban thi hành luật lệ. Vậy nên để tiến hành một cuộc điều tra công bằng, cụ coi như mọi người trong làng đều là kẻ tình nghi, có tội cho tới khi chứng minh được điều ngược lại. CHÚNG TA SẼ NHUỘM TAY MỖI CÔNG DÂN MỘT MÀU KHÁC NHAU, cụ nói, VÀ BẰNG CÁCH NÀY SẼ PHÁT HIỆN RA AI ĐÃ THÒ TAY MÌNH SAU QUẦY CỦA HERZOG.
Tay Lippa R nhuộm màu đỏ máu. Tay Pelsa G màu xanh lục nhạt như màu mắt nó. Mica P màu tím phai, như mảnh trời phía trên rặng cây rừng Radziwell khi mặt trời lặn vào lễ Sabbath tháng Mười một năm ấy. Không bàn tay nào hay sắc màu nào được ngoại lệ. Để cho công bằng, ngay cả tay Herzog J cũng bị nhuộm màu hồng của một con bướm Troides helena đặc biệt tình cờ chết trên bàn của Dickle D, nhà hóa học phát minh ra loại thuốc không rửa được, nhưng có thể để lại vết trên bất cứ cái gì bàn tay nhuộm chạm phải.
Và rốt cuộc hóa ra là một con chuột hồn nhiên, cầu cho ký ức của nó gần với một cái bàn tọa kinh tởm, đã lẻn ra với những cái bánh cuộn, và chẳng bao giờ có màu nào xuất hiện đằng sau quầy hàng.
Nhưng chúng xuất hiện khắp mọi nơi khác.
Shlomo V tìm thấy màu bạc giữa hai đùi vợ mình, Chebra, cầu cho hành vi của cô ta độc nhất trên thế giới này và bất cứ thế giới nào khác, mà chẳng nói gì về chuyện ấy cho tới khi cậu ta bôi ngực cô xanh lè bằng tay mình và rồi phủ lên bộ ngực ấy đầy tinh dịch trắng. Cậu ta kéo cô ta thân thể trần truồng qua những con phố màu ghi sáng trăng, từ nhà này sang nhà khác, làm thâm tím mấy cái khớp ngón tay xanh đen trên các cánh cửa. Cậu ta ép cô xem mình cắt đôi tinh hoàn của Samuel R, cái gã đưa những ngón tay bạc lên, vật nài xin thương xót và khóc, rất khó hiểu, Có một nhầm lẫn nào ở đây mà. Màu ở mọi nơi. Dấu tay chàm của Giáo sĩ Kiệt Xuất Fagel F trên các trang sách của hơn một quyển tạp chí thế tục quá khích định kỳ. Màu xanh môi tái của bà góa sầu đau Shifrah K trên khắp bia mộ chồng bà trong nghĩa địa làng, như những bản rập bọn trẻ con vẫn làm. Mọi người đều nhanh nhảu buộc tội Irwin P mò mẫm hai bàn tay nâu của hắn ta hết lên lại xuống khắp Đồng hồ Mặt trời. Hắn thật ích kỷ! họ nói. Hắn muốn mọi thứ cho riêng mình hắn thôi! Nhưng đó là tay của họ, tất cả tay bọn họ, một cầu vồng cô đọng của mọi công dân trong làng từng cầu xin những cậu con trai đẹp đẽ, hay thêm vài năm cuộc đời, xin được bảo vệ khỏi sét đánh, hay là xin tình yêu.
Làng được tô màu bằng những hành vi của công dân trong làng, và từ khi mọi màu đều được dùng cả - trừ màu quầy hàng, tất nhiên—thật là không thể nào nói được cái gì đã bị tay người chạm phải và cái gì vẫn như thế bởi vì nó vẫn là nó như thế. Có chuyện rêu rao rằng Getzel G đã bí mật chơi vĩ cầm của tay nhạc công vĩ cầm—mặc dù anh ta chẳng chơi vĩ cầm bao giờ!—chỉ vì những cái dây vĩ cầm có màu tay anh ta. Mọi người kháo nhau rằng Gesha R hẳn là đã trở thành diễn viên leo dây—nếu không thì làm sao mà cái ranh giới kiến tạo Do Thái/Người lại thành màu vàng như là tay chị ta được? Và khi vẻ ngượng ngùng ửng trên má một cô học trò bị nhầm lẫn với màu ửng đỏ của những ngón tay một kẻ mộ đạo thì cô học trò kia bị gọi ngay là gái mất nết, đồ đĩ điếm, đồ buông thả.


ĐẠO Ý
Cain đã giết em trai vì đạo văn một trong những bài thơ nhỏ yêu thích nhất của mình, nó như thế này:
Liễu rủ bạc tóc, hàng dương rung rung,
Những thoảng gió thổi tối mờ xao động
Qua con sóng vỗ hoài vô vọng
Bên bờ đảo trong sông.[1]
Bất lực không ngăn trở được cơn giận của một nhà thơ bị khinh rẻ, bất lực không tiếp tục viết được cho tới chừng nào anh ta biết rằng những tên cướp biển pens-sans sẽ thu được chiến lợi phẩm từ công việc nặng nhọc của mình, bất lực không kìm nén nổi câu hỏi Nếu những vần thơ nhịp đôi không phải là dành cho ta, vậy thì cái gì mới dành cho ta?, anh ta, Cain bất lực, bèn chấm dứt hành động ăn cắp văn chương mãi mãi. Hoặc anh ta tưởng là vậy.
Nhưng thật ngạc nhiên làm sao cho anh ta, chính Cain mới bị đánh đòn, Cain mới bị nguyền rủa lao động dưới mặt đất, Cain mới bị ép phải mang cái dấu hiệu khủng khiếp, Cain, vì tất cả thơ thẩn buồn rầu và dí dỏm của mình, mà phải nằm vật ra hàng đêm, nhưng không biết đến một ai có đọc một trang nào về tác phẩm quan trọng nhất của mình.
Vì sao vậy?
Chúa yêu kẻ đạo ý. Và điều này đã được viết, “Chúa tạo ra nhân loại từ hình ảnh của Người, trong hình ảnh của Chúa Người tạo ra họ.” Chúa là kẻ đạo ý nguyên gốc. Bởi thiếu những nguồn hợp lý để mà chôm chỉa—con người được tạo ra từ hình ảnh của cái gì bây giờ? Thú vật chăng?—việc tạo ra con người chính là một hành vi ăn cắp ý tưởng phản thân; Chúa cướp lấy từ cái gương. Khi chúng ta đạo ý, cũng như vậy chúng ta sáng tạo ratrong hình ảnh đó và đồng thời tham gia vào quá trình hoàn thiện của việc Sáng tạo.
Con có phải là vật liệu làm ra em con không?
Tất nhiên, Cain, tất nhiên.

613 NỖI BUỒN CỦA BROD
Phần bách khoa toàn thư về nỗi buồn sau đây được tìm thấy trên cơ thể Brod. Nguyên bản 613 nỗi buồn, được viết trong nhật ký của cô, tương đương với 613 điều răn trong kinh Torah của chúng ta (không phải của chúng nó). Những nỗi buồn được nêu dưới đây là những phần cứu được sau khi Brod hồi phục. (Những trang nhật ký ướt của cô đã in những nỗi buồn lên cơ thể cô. Chỉ có một phần nhỏ [55] là đọc được. 558 nỗi buồn kia bị mất mãi mãi, và hy vọng rằng, bởi không biết về chúng, không ai phải trải nghiệm chúng nữa.) Cuốn nhật ký đó không bao giờ được tìm thấy.
NHỮNG NỖI BUỒN VỀ CƠ THỂ: nỗi buồn cái gương; Nỗi buồn [trông] giống hoặc không giống cha mẹ mình; Nỗi buồn không biết cơ thể mình có bình thường không; Nỗi buồn khi biết [cơ thể] mình không bình thường; Nỗi buồn khi biết cơ thể mình bình thường; Nỗi buồn sắc đẹp; Nỗi buồn tra[ng đ]iểm; Nỗi buồn cơn đau thể xác; [Nỗi buồn tê] rần như kim châm; Nỗi buồn quần áo [sic]; Nỗi buồn mí mắt rung; Nỗi buồn bị thiếu một xương sườn; [Nỗi] buồn dễ nhận ra; Nỗi buồn khi không được chú ý; Nỗi buồn có bộ phận sinh dục không giống của người yêu; Nỗi buồn có bộ phận sinh dục giống của người yêu; Nỗi buồn những bàn tay…
NHỮNG NỖI BUỒN GIAO ƯỚC: Nỗi buồn tình yêu Chúa, Nỗi buồn Chúa trở về [ sic]; Nỗi buồn đứa con cưng; Nỗi buồn vì [đan]g buồn trước Chúa của mình; Nỗi buồn đối lập với lòng tin [sic]; Nỗi buối Nếu như?; Nỗi buồn Chúa cô đơn trên thiên đường; Nỗi buồn vì Chúa luôn cần người cầu nguyện mình…
NHỮNG NỖI BUỒN THÔNG THÁI: Nỗi buồn bị hiểu nhầm [sic]; Nỗi buồn hài hước; Nỗi buồn khi tình yêu k[hôn]g giải thoát; Nỗi b[uồn là ng]ười thông minh; Nỗi buồn không biết đủ từ để [diễn đạt điều muốn nói]; Nỗi buồn có nhiều lựa chọn; Nỗi buồn muốn được buồn; Nỗi buồn bối rối; Nỗi buồn vì những con chim n[uô]i; Nỗi buồn kế[t th]úc một cuốn sách; Nỗi buồn vì nhớ được; Nỗi buồn vì quên mất; Nỗi buồn lo âu…
NHỮNG NỖI BUỒN TƯƠNG GIAO CÁ NHÂN: Nỗi buồn vì đang buồn trước mặt cha mẹ mình; Nỗ[i bu]ồn tình vờ; Nỗi buồn tình yêu [sic]; Nỗi buồn tình bạn; Nỗi buồn vì một cuộc nó[i ch]uyện dở; Nỗi buồn vì cái đáng-lẽ-ra; Nỗi buồn có bí mật…
NHỮNG NỖI BUỒN VỀ TÌNH DỤC VÀ NGHỆ THUẬT: Nỗi buồn thức giấc trong trạng thái cơ thể không bình thường; Nỗi buồn khi cảm thấy cần phải tạo ra những thứ đẹp đẽ; Nỗi buồn hậu môn; Nỗi buồn ánh mắt chạm nhau khi đang khẩu dâm; Nỗi buồn khi hôn; Nỗi buồn cử động quá nhanh; Nỗi buồn không cử [độ]ng; Nỗi buồn người mẫu khỏa thân; Nỗi buồn vẽ chân dung; Nỗi buồn tác phẩm đáng giá nhất của Pinchas T, “Gửi Cát bụi: Ngươi đã Đến từ Người và Ngươi sẽ Trở Lại với Người,” biện luận rằng về lý thuyết thì cuộc sống và nghệ thuật rất có thể đảo ngược…


[1] Thực ra là trích đon bài thơ The Lady of Shalott ca Alfred Lord Tenneyson (1809-1892)
Willows whiten, aspens quiver,
Little breezes dusk and shiver
Through the wave that runs for ever
By the island in the river

Everything is illuminated - Jonathan Safran Foer

Tuesday, November 16, 2010

Trích


CHÚNG TA, NGƯỜI DO THÁI
Người Do Thái là những thứ Chúa yêu. Vì hoa hồng thật đẹp, chúng ta phải coi đó là bởi Chúa yêu hoa hồng. Do vậy, hoa hồng là Do Thái. Theo cách lập luận như vậy, những ngôi sao và các hành tinh là Do Thái, tất cả trẻ em đều là Do Thái, “nghệ thuật” xinh xẻo là Do Thái (Shakespeare không phải Do Thái, nhưng Hamlet thì đúng), và tình dục, khi được thực hiện giữa chồng và vợ trong một tư thế ngoan và phù hợp, thì là Do Thái. Thế nhà nguyện Sistine[1] có phải Do Thái không? Tốt nhất là bạn nên tin thế.
THÚ VẬT
Thú vật là những thứ Chúa thích nhưng không yêu.
CÁC ĐỒ VẬT TỒN TẠI
Đồ vật tồn tại trên đời là những thứ mà Chúa thậm chí còn chẳng thích.
CÁC ĐỒ VẬT KHÔNG TỒN TẠI
Các đồ vật không tồn tại thì không tồn tại. Nếu chúng ta định tưởng tượng ra một thứ như là một đồ vật chưa hề tồn tại, đó có thể là thứ mà Chúa ghét. Đây là lý lẽ mạnh mẽ nhất chống lại bọn vô thần. Nếu Chúa không tồn tại, hẳn là Người phải ghét bỏ chính mình, mà như thế thì hiển nhiên vô nghĩa.



[1] Sistine Chapel là nhà nguyn nổi tiếng nht trong Cung đin Apostolic, Vatican, nơi ca Giáo Hoàng Công giáo.

Everything is illuminated - Jonathan Safran Foer


Wednesday, November 3, 2010

Thương mình



Cố lý giải cái cơ sự này mà không sao gỡ nổi: Thế nào mà lại khóc rấm rứt vì cái nầy.

Không không, mình không hỏi vì sao vì sao vì sao họ làm như vầy.

Mình chỉ đang muốn biết sẽ còn bao nhiêu tê liệt rồi lại tê liệt đau khổ đổ nát trước những cái nữanữa này nữa.

Mình chỉ đang cố hiểu nguồn cơn cảm giác như thể bị lột da lóc thịt xé miếng như làm món nộm gà xé phay, xong rồi còn trộn giấm muối tiêu ớt hành tây nữa cho đủ ngũ vị.


Mình chỉ thấy trong người như có ung thư đang nhân lên đang lan ra đang di căn rộng khắp đang rụng tóc đang khó thở đang biếng ăn đang nôn khan đang táo bón đang kinh tởm.

Mình kinh tởm.

Mình thương mình.



Friday, May 21, 2010

Trên thiên đường thì mấy giờ rồi nhỉ?

Amadou et Mariam feat. Manu Chao - Senegal Fast Food from BARACKE 4 on Vimeo.

Il est maintenant, 5 heures zéro huit minutes"

C’est au Mahattan fast-food Dakar Sénégal cinéma le Paris,
Demain je serais parti,
La gare Dakar, Bamako Mopti
Y’a pas de problèmes? Tout va bien
Aujourd’hui je me marie, j’ai confiance
Amoul solo
, Gao, l’Algérie, Tunisie, Italie
Il n’y a pas de problèmes, j'aime
!
J’ai au Mahattan
fast-food Dakar Sénégal cinéma le Paris
Ascenseur pour le ghetto

[Refrain] x2:
Il est minuit
à Tokyo
Il est cinq heures
au Mali
Quelle heure est-il au Paradis ?

[Amadou et Mariam /traduction]
Nous qui quittons nos pays

Il ne faut pas que les enfants du pays nous oublient
Nous qui sommes dans cette chose
Chose là aucun de nous ne saurait la nommer
Nous qui sommes dans des pays lointains
Il ne faut pas que les enfants du pays nous oublient

C’est au Manhattan fast-food Dakar Sénégal,
la grand-mère à l’hôpital
Grand-père tout va bien,
moi ici, toi là-bas, le visa au consulat
Numéro 39, j’attends j'attends
A l’état civil déjà l’an 2000, déjà 2000 ans
au Manhattan fast-food Dakar Sénégal cinéma le Paris

[Refrain]

Dakar, Bamako, Rio de Janeiro
Où est le problème ? Où est la frontière ?
Entre les murs se faufiler dans ascenseur pour le ghetto
Au Manhattan fast-food Dakar Sénégal cinéma le Paris,

[Amadou et Mariam /traduction]
Nous qui quittons nos pays
Il ne faut pas que les enfants du pays nous oublient
Nous qui sommes dans cette chose
Chose là aucun de nous ne saurait la nommer
Nous qui sommes dans des pays lointains
Il ne faut pas que les enfants du pays nous oublient

[Refrain] x2

"Il est maintenant 5 heures"


Lyrics: Senegal Fast Food, Manu Chao
(with Amadou and Mariam)


“Bây gi là năm gi không tám phút”


Đó là quán ăn nhanh Manhattan Dakar Sénégal rp chiếu phim Paris

Ngày mai lúc này tôi đã ri xa

Nhà ga Dakar, Bamako Mopti,

Không có vn đ gì ch? Mi chuyn đu tt đẹp

Hôm nay tôi cưới, tôi tin

Amoul solo, Gao, Algerie, Tunisie Italie

Không thành vấn đề, tôi thích hết

Ở quán ăn nhanh Mahattan Dakar Sénégal rạp chiếu phim Paris

tôi đã có thang máy tới Ghetto


Giờ là nửa đêm ở Tokyo, là năm giờ ở Mali

Trên thiên đường thì mấy giờ rồi nhỉ?


Amadou & Mariam (hát tiếng Bambara)

Ta những kẻ bỏ quê hương mà đi

Những đứa con quê hương đừng quên ta

Ta ở trong tình trạng này

Một tình trạng không ai biết gọi thành tên

Ta là những kẻ xa xứ

Những đứa con quê hương đừng quên ta

(đoạn này rất ambiguous, vì không có khớp với interview!!)


Đó là ở quán ăn nhanh Manhattan Dakar Sénégal,

bà đang trong bệnh viện, ông vẫn khỏe,

Tôi ở đây, anh ở đấy, visa thì ở lãnh sự quán

Mang số 39, tôi đợi, tôi cứ đợi

trong phòng dân sự đã là năm 2000, đã 2000 năm

ở quán ăn nhanh Manhattan Dakar Sénégal rạp chiếu phim Paris


Giờ là nửa đêm ở Tokyo, là năm giờ ở Mali

Trên thiên đường thì mấy giờ rồi nhỉ?


Dakar, Bamako, Rio di Janeiro

Vấn đề là ở đâu? Biên giới là ở đâu?

trườn giữa những bức tường vào trong thang máy tới ghetto

ở quán ăn nhanh Manhattan Dakar Sénégal rạp chiếu phim Paris


On August 9. 2005, Banning Eyre spoke with Amadou Bagayoko by telephone in New York.

[...]

Amadou: That’s it. Because when we found out we were going to meet with Manu Chao,

we prepared a few songs. These were the songs we had ready. He was really happy,

and right away took out his guitar and tried to play along. He put a rhythm guitar part

in. Then he too presented some songs, like “Senegal Fast Food.” That was the song

we really liked he sang it and we wanted to add to it. We liked the part about how

it’s midnight in Tokyo and its five o’clock in , but what time is it in Paradise ? So then

we sang in Bambara. We said we are all in the same boat, but nobody knows

where we are going. It was like, we’re all in this together, but nobody knows

what’s going to happen. So the best solution is for those who have gone

on this adventure to a strange land to think about those they left behind in their country.

If they’re in the big city, they must think about their parents and friends who have stayed

behind in small villages. That’s what we sang about in “Senegal Fast Food,” because

the song about exodus, about people who are going here and there. People who want

to live this way have problems, with visas, with the police, all that. The best thing is

to pay attention. You are there, but you don’t know what’s going to happen.

[...]