Saturday, December 4, 2010

Trích (II)


(Cho em mạn phép tí tẹo thôi ạạạ!!)
THỜI CỦA NHỮNG BÀN TAY NHUỘM
xảy ra không lâu sau những vụ tự sát sai lầm, thời của những bàn tay nhuộm bắt đầu khi bác làm bánh cuộn Herzog J quan sát thấy những chiếc bánh cuộn không được thận trọng để mắt tới là lại thỉnh thoảng biến mất. Bác bèn lặp lại việc quan sát nhiều lần, trong khi xếp bánh cuộn trong cửa hàng bánh ngọt của bác, thậm chí còn đánh dấu vị trí chúng nó bằng bút chì than, thế mà mỗi lần bác quay đi rất nhanh và liếc trộm lại đằng sau, cũng chỉ có mấy cái vạch đánh dấu là còn.
Mấy cái trò trộm cắp này, bác nói.
Vào thời điểm ấy trong dòng lịch sử của chúng ta, Giáo sĩ Kiệt Xuất Fagel F (Xem thêm Phụ lục B: Danh sách các Giáo sĩ Thẳng Lưng) là Trưởng ban thi hành luật lệ. Vậy nên để tiến hành một cuộc điều tra công bằng, cụ coi như mọi người trong làng đều là kẻ tình nghi, có tội cho tới khi chứng minh được điều ngược lại. CHÚNG TA SẼ NHUỘM TAY MỖI CÔNG DÂN MỘT MÀU KHÁC NHAU, cụ nói, VÀ BẰNG CÁCH NÀY SẼ PHÁT HIỆN RA AI ĐÃ THÒ TAY MÌNH SAU QUẦY CỦA HERZOG.
Tay Lippa R nhuộm màu đỏ máu. Tay Pelsa G màu xanh lục nhạt như màu mắt nó. Mica P màu tím phai, như mảnh trời phía trên rặng cây rừng Radziwell khi mặt trời lặn vào lễ Sabbath tháng Mười một năm ấy. Không bàn tay nào hay sắc màu nào được ngoại lệ. Để cho công bằng, ngay cả tay Herzog J cũng bị nhuộm màu hồng của một con bướm Troides helena đặc biệt tình cờ chết trên bàn của Dickle D, nhà hóa học phát minh ra loại thuốc không rửa được, nhưng có thể để lại vết trên bất cứ cái gì bàn tay nhuộm chạm phải.
Và rốt cuộc hóa ra là một con chuột hồn nhiên, cầu cho ký ức của nó gần với một cái bàn tọa kinh tởm, đã lẻn ra với những cái bánh cuộn, và chẳng bao giờ có màu nào xuất hiện đằng sau quầy hàng.
Nhưng chúng xuất hiện khắp mọi nơi khác.
Shlomo V tìm thấy màu bạc giữa hai đùi vợ mình, Chebra, cầu cho hành vi của cô ta độc nhất trên thế giới này và bất cứ thế giới nào khác, mà chẳng nói gì về chuyện ấy cho tới khi cậu ta bôi ngực cô xanh lè bằng tay mình và rồi phủ lên bộ ngực ấy đầy tinh dịch trắng. Cậu ta kéo cô ta thân thể trần truồng qua những con phố màu ghi sáng trăng, từ nhà này sang nhà khác, làm thâm tím mấy cái khớp ngón tay xanh đen trên các cánh cửa. Cậu ta ép cô xem mình cắt đôi tinh hoàn của Samuel R, cái gã đưa những ngón tay bạc lên, vật nài xin thương xót và khóc, rất khó hiểu, Có một nhầm lẫn nào ở đây mà. Màu ở mọi nơi. Dấu tay chàm của Giáo sĩ Kiệt Xuất Fagel F trên các trang sách của hơn một quyển tạp chí thế tục quá khích định kỳ. Màu xanh môi tái của bà góa sầu đau Shifrah K trên khắp bia mộ chồng bà trong nghĩa địa làng, như những bản rập bọn trẻ con vẫn làm. Mọi người đều nhanh nhảu buộc tội Irwin P mò mẫm hai bàn tay nâu của hắn ta hết lên lại xuống khắp Đồng hồ Mặt trời. Hắn thật ích kỷ! họ nói. Hắn muốn mọi thứ cho riêng mình hắn thôi! Nhưng đó là tay của họ, tất cả tay bọn họ, một cầu vồng cô đọng của mọi công dân trong làng từng cầu xin những cậu con trai đẹp đẽ, hay thêm vài năm cuộc đời, xin được bảo vệ khỏi sét đánh, hay là xin tình yêu.
Làng được tô màu bằng những hành vi của công dân trong làng, và từ khi mọi màu đều được dùng cả - trừ màu quầy hàng, tất nhiên—thật là không thể nào nói được cái gì đã bị tay người chạm phải và cái gì vẫn như thế bởi vì nó vẫn là nó như thế. Có chuyện rêu rao rằng Getzel G đã bí mật chơi vĩ cầm của tay nhạc công vĩ cầm—mặc dù anh ta chẳng chơi vĩ cầm bao giờ!—chỉ vì những cái dây vĩ cầm có màu tay anh ta. Mọi người kháo nhau rằng Gesha R hẳn là đã trở thành diễn viên leo dây—nếu không thì làm sao mà cái ranh giới kiến tạo Do Thái/Người lại thành màu vàng như là tay chị ta được? Và khi vẻ ngượng ngùng ửng trên má một cô học trò bị nhầm lẫn với màu ửng đỏ của những ngón tay một kẻ mộ đạo thì cô học trò kia bị gọi ngay là gái mất nết, đồ đĩ điếm, đồ buông thả.


ĐẠO Ý
Cain đã giết em trai vì đạo văn một trong những bài thơ nhỏ yêu thích nhất của mình, nó như thế này:
Liễu rủ bạc tóc, hàng dương rung rung,
Những thoảng gió thổi tối mờ xao động
Qua con sóng vỗ hoài vô vọng
Bên bờ đảo trong sông.[1]
Bất lực không ngăn trở được cơn giận của một nhà thơ bị khinh rẻ, bất lực không tiếp tục viết được cho tới chừng nào anh ta biết rằng những tên cướp biển pens-sans sẽ thu được chiến lợi phẩm từ công việc nặng nhọc của mình, bất lực không kìm nén nổi câu hỏi Nếu những vần thơ nhịp đôi không phải là dành cho ta, vậy thì cái gì mới dành cho ta?, anh ta, Cain bất lực, bèn chấm dứt hành động ăn cắp văn chương mãi mãi. Hoặc anh ta tưởng là vậy.
Nhưng thật ngạc nhiên làm sao cho anh ta, chính Cain mới bị đánh đòn, Cain mới bị nguyền rủa lao động dưới mặt đất, Cain mới bị ép phải mang cái dấu hiệu khủng khiếp, Cain, vì tất cả thơ thẩn buồn rầu và dí dỏm của mình, mà phải nằm vật ra hàng đêm, nhưng không biết đến một ai có đọc một trang nào về tác phẩm quan trọng nhất của mình.
Vì sao vậy?
Chúa yêu kẻ đạo ý. Và điều này đã được viết, “Chúa tạo ra nhân loại từ hình ảnh của Người, trong hình ảnh của Chúa Người tạo ra họ.” Chúa là kẻ đạo ý nguyên gốc. Bởi thiếu những nguồn hợp lý để mà chôm chỉa—con người được tạo ra từ hình ảnh của cái gì bây giờ? Thú vật chăng?—việc tạo ra con người chính là một hành vi ăn cắp ý tưởng phản thân; Chúa cướp lấy từ cái gương. Khi chúng ta đạo ý, cũng như vậy chúng ta sáng tạo ratrong hình ảnh đó và đồng thời tham gia vào quá trình hoàn thiện của việc Sáng tạo.
Con có phải là vật liệu làm ra em con không?
Tất nhiên, Cain, tất nhiên.

613 NỖI BUỒN CỦA BROD
Phần bách khoa toàn thư về nỗi buồn sau đây được tìm thấy trên cơ thể Brod. Nguyên bản 613 nỗi buồn, được viết trong nhật ký của cô, tương đương với 613 điều răn trong kinh Torah của chúng ta (không phải của chúng nó). Những nỗi buồn được nêu dưới đây là những phần cứu được sau khi Brod hồi phục. (Những trang nhật ký ướt của cô đã in những nỗi buồn lên cơ thể cô. Chỉ có một phần nhỏ [55] là đọc được. 558 nỗi buồn kia bị mất mãi mãi, và hy vọng rằng, bởi không biết về chúng, không ai phải trải nghiệm chúng nữa.) Cuốn nhật ký đó không bao giờ được tìm thấy.
NHỮNG NỖI BUỒN VỀ CƠ THỂ: nỗi buồn cái gương; Nỗi buồn [trông] giống hoặc không giống cha mẹ mình; Nỗi buồn không biết cơ thể mình có bình thường không; Nỗi buồn khi biết [cơ thể] mình không bình thường; Nỗi buồn khi biết cơ thể mình bình thường; Nỗi buồn sắc đẹp; Nỗi buồn tra[ng đ]iểm; Nỗi buồn cơn đau thể xác; [Nỗi buồn tê] rần như kim châm; Nỗi buồn quần áo [sic]; Nỗi buồn mí mắt rung; Nỗi buồn bị thiếu một xương sườn; [Nỗi] buồn dễ nhận ra; Nỗi buồn khi không được chú ý; Nỗi buồn có bộ phận sinh dục không giống của người yêu; Nỗi buồn có bộ phận sinh dục giống của người yêu; Nỗi buồn những bàn tay…
NHỮNG NỖI BUỒN GIAO ƯỚC: Nỗi buồn tình yêu Chúa, Nỗi buồn Chúa trở về [ sic]; Nỗi buồn đứa con cưng; Nỗi buồn vì [đan]g buồn trước Chúa của mình; Nỗi buồn đối lập với lòng tin [sic]; Nỗi buối Nếu như?; Nỗi buồn Chúa cô đơn trên thiên đường; Nỗi buồn vì Chúa luôn cần người cầu nguyện mình…
NHỮNG NỖI BUỒN THÔNG THÁI: Nỗi buồn bị hiểu nhầm [sic]; Nỗi buồn hài hước; Nỗi buồn khi tình yêu k[hôn]g giải thoát; Nỗi b[uồn là ng]ười thông minh; Nỗi buồn không biết đủ từ để [diễn đạt điều muốn nói]; Nỗi buồn có nhiều lựa chọn; Nỗi buồn muốn được buồn; Nỗi buồn bối rối; Nỗi buồn vì những con chim n[uô]i; Nỗi buồn kế[t th]úc một cuốn sách; Nỗi buồn vì nhớ được; Nỗi buồn vì quên mất; Nỗi buồn lo âu…
NHỮNG NỖI BUỒN TƯƠNG GIAO CÁ NHÂN: Nỗi buồn vì đang buồn trước mặt cha mẹ mình; Nỗ[i bu]ồn tình vờ; Nỗi buồn tình yêu [sic]; Nỗi buồn tình bạn; Nỗi buồn vì một cuộc nó[i ch]uyện dở; Nỗi buồn vì cái đáng-lẽ-ra; Nỗi buồn có bí mật…
NHỮNG NỖI BUỒN VỀ TÌNH DỤC VÀ NGHỆ THUẬT: Nỗi buồn thức giấc trong trạng thái cơ thể không bình thường; Nỗi buồn khi cảm thấy cần phải tạo ra những thứ đẹp đẽ; Nỗi buồn hậu môn; Nỗi buồn ánh mắt chạm nhau khi đang khẩu dâm; Nỗi buồn khi hôn; Nỗi buồn cử động quá nhanh; Nỗi buồn không cử [độ]ng; Nỗi buồn người mẫu khỏa thân; Nỗi buồn vẽ chân dung; Nỗi buồn tác phẩm đáng giá nhất của Pinchas T, “Gửi Cát bụi: Ngươi đã Đến từ Người và Ngươi sẽ Trở Lại với Người,” biện luận rằng về lý thuyết thì cuộc sống và nghệ thuật rất có thể đảo ngược…


[1] Thực ra là trích đon bài thơ The Lady of Shalott ca Alfred Lord Tenneyson (1809-1892)
Willows whiten, aspens quiver,
Little breezes dusk and shiver
Through the wave that runs for ever
By the island in the river

Everything is illuminated - Jonathan Safran Foer

3 comments:

  1. cafe đêm:
    trời trời bạn lại dịch những thứ làm tôi phát rồ..
    tiếp tiếp đi bạn ơi :)

    ReplyDelete
  2. cafe đêm (tiếp):

    btw mình chính là "cafe chiều" hôm nọ, rốt cuộc mình vẫn là cafe chỉ có điều hay thay đổi giờ giấc;)
    -đoạn "Thời của những bàn tay nhuộm" khiến mình liên tưởng đến bác Gunter Grass của Cái Trống Thiếc khi khai triển triệt để một ý nào đó, nó tiếp diễn, liên miên, và tóm lại, sự tưởng tượng về một chi tiết nhỏ của các bác thật..khó lường ^
    -ngoài ra, trong các Nỗi buồn thì mình thích Những Nỗi Buồn Về Cơ Thể. nhưng ở tựa này mình muốn thêm là: Những Nỗi Buồn Dài Lâu Về Cơ Thể. vì khi nó thay đổi chắc tôi phải mất một thời gian khá dài để nghĩ về cơ thể cũ, và những gì nó đã đến và tặng những gì quá đẹp cho mình.

    ReplyDelete
  3. Hehe có người thích thì mừng quá rồi :D Mình post lên đây để câu cá mua sách thôi :)) Có gì bạn chịu khó chờ sách vậy nhé :) Mong là sách sẽ ra.

    ReplyDelete