Saturday, September 22, 2012

Bác ái

Buổi lễ trọng thị, chu đáo. Đại sứ quán Mỹ tại Prague nhiệt tình lịch thiệp hết mực. Quan khách các bên đông đảo đến thiếu cả chỗ ngồi. Người từ chính phủ CH Séc không đến nhưng có đại diện từ bên Công đoàn những người không biết gì về sự vụ này, phần còn lại ngoài chủ nhà, đại đa số là phe cánh Tả, các luật sư, các nhà hoạt động từ thiện, đại diện các tổ chức phi chính phủ, nhóm làm và sản xuất phim (cùng những kẻ dính líu được mời).  Bộ phim tài liệu 52 phút của nữ đạo diễn người Ý sống tại Đức Bavaria lột tả chân thực, cảm động về những người Việt bần nông quyết chí nợ nần chồng chất để ra đi tìm kiếm giấc mơ châu Âu lao động làm thuê bị lừa khéo ra sao bị bạc đãi thế nào bởi cả Tây xù lẫn đồng hương đồng khói. Có hai anh bần nông đại diện đối tượng bị hãm hại ù cạc tiếng Anh tiếng Séc ngồi nem nép xem những người như mình trong hình kia mà cũng chẳng rõ lắm cái phim sẽ đưa đời mình đi đâu. Nhìn quanh thấy toàn Tây xù ăn diện ông to bà lớn xì xồ hãi lắm. Được đưa mic cho đại diện nạn nhân tệ buôn người kiểu mới phát biểu mà chỉ biết rối rít cảm ơn, một lòng tin tưởng vào công bằng chính nghĩa luật pháp nghiêm minh Tây phương sẽ đền bù được cho đồng nào mang về bõ công bị lợi dụng quần quật làm lụng. Ờ thì... 52 phút tiếng nói vô vọng và một buổi tiệc đứng với rượu vang rất nhã mừng phim ra mắt chứ cũng chẳng phải vì các anh mà cũng sẽ chẳng đưa đời các anh đi tới đâu hay giúp đền bù được xu nào dù chúng tôi cũng muốn lắm chứ. Thôi mà. Công lý ở đâu cũng chỉ đứng về phe kẻ mạnh. Chúng tôi cũng chỉ hô hào vậy thôi, cùng lắm là phim đi liên hoan phim, chính phủ thì vẫn bàng quan việc chính phủ, phi chính phủ thì vẫn cứ phi, luật sư thì vẫn cứ đi cãi cọ, công an thì đóng vụ này lại rồi. Chúng tôi, lát nữa thôi, sau khi các anh về, lũ chúng tôi dắt nhau ra cái nơi một chai vang bằng một tháng lương các anh ở đây, mấy thánh lương các anh ở nhà, hoặc khiêm tốn hơn thì một cốc bia bằng hai anh no đủ một ngày, mà hàn huyên tâm sự chúc tụng nhau cho thành công của bộ phim. Và các anh vẫn cứ đặt niềm tin vào lũ activists cánh Tả may ra thì được hơn nửa thật thà.
Hai kẻ đại diện cho lý do tụ tập đàn đúm của những kẻ đại diện cho sống tích cực đến đoạn tiệc đứng là hoang mang bối rối dắt nhau lủi thủi ra về kẻo lỡ tàu, lòng ngây thơ cảm động trước thịnh tình bác ái của bạn bè quốc tế.






4 comments:

  1. bác Ái là bác nào, quốc tịch gì? :p

    ReplyDelete
  2. đọc mà buồn và xót xa quá. Làm những thứ liên quan đến những người cùng khổ hay bị dằn vặt thế đấy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chỉ là thỉnh thoảng có cảm giác từ thiện với một số (hy vọng là ít) người giống như một thứ trang sức thời thượng hơn là một thứ thúc giục nội tâm.

      Delete