Mở ra cánh tủ. Quá khứ ngồn ngộn chất từ sàn tới nóc. Cái mùi đầu tiên táp vào mặt là mốc. Nó gây choáng váng tê liệt độ vài giây rồi lan tỏa luồn lách vào cơ thể qua khứu giác, xúc giác, thị giác, vị giác. Thính giác thì không. Nhưng mốc không phải là mùi quá khứ. Nó làm khuất lấp đi mùi quá khứ bởi nó quá mạnh. Khi đã hồi tỉnh định thần, từng món từng món hiện ra như những mảng miếng mozaic, chẳng ghép lại thành hình thù quái gì mà chỉ gây ngại ngần. Bắt đầu từ trên cao xuống. Những thứ treo trên mắc thường là những thứ gần hiện tại hơn cả và được đánh giá cao hơn cả phải không? Thế mà chẳng món nào ra gì. Cái món một thời hừng hực thì cũng đã kịp bạc phếch. Mới vài năm thôi chứ đâu xa. Thậm chí có cả món lãng đãng chiều thu Hà Nội còn chưa kịp làm gì với nó giờ cũng nhuốm mốc rồi. Đào bới xuống sâu hơn. Quá khứ trông thế mà ngăn nắp. Cứ bóc tách từng lớp một. Phát hiện ra nhiều món có cơ vớt vát. Phát hiện ra nhiều món chỉ muốn quên phắt là đã từng có, nhưng nó lại hiển hiện ở đó như trêu ngươi. Có lạ không khi mà những món tận cùng dưới đáy thậm chí còn không nhận ra nổi mối liên quan với bản thể hiện tại đang tần ngần trước cánh cửa tủ quá lâu không mở lại kia. Thế mà có thời nó đã là mình. Tuổi trẻ trong suốt. Tuổi trẻ sến sẩm. Tuổi trẻ ham muốn. Tuổi trẻ hững hờ. Tuổi trẻ hở hang. Tuổi trẻ diêm dúa. Tuổi trẻ đua đòi. Tuổi trẻ ngạo mạn. Tuổi trẻ ngu dại. Tuổi trẻ đắm đuối.
Vẫn còn nguyên.
Được bảo quản bằng cái thứ mốc đánh bại mọi băng phiến và lavender khô khử mùi.
Đem từng xấp ra xếp vào các túi. Có dăm món thuộc diện tiếc của giời. Còn đâu thì để giũ bỏ cả. Dọn lòng. Chưa xếp hiện tại vào nên thấy chống chếnh. Rộng rãi quá. Bản thể lúc này hẳn chỉ bằng một phần mấy trước kia. Rồi sẽ còn tiếp tục rút mãi rút mãi, cho đến lúc không còn gì nữa nhỉ?!
Cái hiện tại thì rất mềm và rất hoa, nhưng ngổn ngang. Nhìn mà sợ.
Rồi có một ngày, hiện tại cũng sẽ nhuốm mốc. Lúc ấy lại dọn mình. Giờ thì treo một cái túi hoa thơm khác vào, bỏ một ít quá khứ vớt vát vào máy giặt quay tốc độc vừa vừa 600 vòng/phút cho hết mốc hết sến. Giờ thì xếp dọn hiện tại. Tương lai sẽ lại quay vòng như thế là cùng. Chu kỳ bao nhiêu năm?
Vẫn chưa ngửi rõ ra mùi quá khứ là gì. Có khi chính là cái thứ oải hương kia đấy. Thế mới thấy mốc thật khủng khiếp đáng sợ. Bèn sức nước hoa.
Now and Then