Thursday, August 23, 2012

Nhàn cư vi bất thiện

1.
Ngoài kia có hai con bươm bướm trắng vờn lên vờn xuống. Vác súng ống (đi thuê) ra chụp mấy cái cảnh mơ màng như thơ Nguyễn Bính, chỉ tội không phải tơ vàng, mà là mấy cụm hoa lavande (nhà mình gọi là oải hương, nhỉ?) mới trồng trong vườn nhà.




Trông cũng được mà. Màu sắc bố cục được mà. Nhưng sao mà không thể nào ưng cho được. 
Cái gu thẩm mỹ của mình nó ngày một khác thế nào ấy. 
Những thứ đèm đẹp, mơ mơ hợp làm wallpapers hay là Facebook photo cover ấy, giờ chẳng gây hứng thú gì nữa.
Những thứ đẹp đẹp nhìn thấy khắp nơi trước kia cứ tấm tắc ngưỡng mộ mãi, chỉ mơ tự tay tạo ra được, thì bây giờ được rồi đấy, mà sao thấy nhạt đến thế là cùng. 

Thế mình đang tìm kiếm cái gì vậy? 
Ngày càng nhận ra rằng mình ngây ngất hơn với những gì có chút tà, có chút đen tối, có tính apocalyptic, gây sợ hãi, làm thức tỉnh khỏi cái êm êm đẹp đẹp đến gây buồn ngủ kia. 
Mà đồng thời cũng nhận ra hạn chế là không có khả năng tạo ra cái gì kiểu như thế. 


2.
Lâu nay, sờ vào thứ gì cũng thấy toát lên một điểm chung không biết gọi tên:

- Lại chơi với lửa (Linda Lê), đặc biệt là Con mắt Brion.
- Thất lạc cõi người (hay Nhân gian thất cách - Dazai Osamu)
- Cuộc săn cừu hoang và Nhảy nhảy nhảy (Haruki Murakami)
- Một tiểu thuyết Pháp (Fédéric Beigberder)
- La grande bouffe (phim của Marco Ferreri)


Đáng lẽ nếu ghi chép lại ngay và thường xuyên thì giờ đã biết gọi là cái gì rồi. Haiz. Chỉ mơ hồ cảm thấy, hình như họ đều muốn nói lời Philip K. Dick đã nói:

The appropriate response to reality is to go insane